Chương 23: Thủ khoa khối Tự nhiên (2)

Cậu con trai học tiểu học, Tạ Hữu Thiên, vừa tan học đã chạy về nhà. Tôn Dung Phương đón lấy cặp sách, hỏi:

“Cô giáo có giao bài tập về nhà không con?”

“Mẹ ơi, hôm nay là ngày công bố điểm thi đại học của chị rồi mà! Con còn tâm trí đâu mà làm bài tập.” Tạ Hữu Thiên nói xong thì hí hửng cầm quả bóng định ra ngoài chơi.

“Điểm thi đại học của chị thì liên quan gì đến chuyện con làm bài tập hả?” Tôn Dung Phương hỏi lại.

“Liên quan lớn ấy chứ. Ba bảo, nếu chị thi không đậu thì con khỏi lo học hành gì, sau này cũng vô đại học được.”

Tôn Dung Phương giận quá, tát nhẹ vào đầu con trai:
“Làm bài tập đi! Đừng để chị mày mất mặt. Chị mày học từ tiểu học đến trung học, giấy khen dán đầy cả tường!”

“Chị học giỏi mà có ích gì đâu, ba nói thế.” Tạ Hữu Thiên vừa xoa đầu vừa cau có nhìn mẹ.

“Mẹ.” Tạ Uyển Oánh dựng xe đạp ngoài cửa, bước nhanh vào nhà.

“Chị, chị được bao nhiêu điểm rồi?” Tạ Hữu Thiên hỏi ngay.

Nghe giọng điệu vô tư của em trai, Tạ Uyển Oánh chỉ cười. Cô biết, thói quen nói năng ấy đều do ba cô dạy nên. Hữu Thiên là cháu đích tôn duy nhất của nhà họ Tạ, được ba cưng chiều hết mực.

“Sao con cứ nhảy nhót suốt thế hả?” Tôn Dung Phương liếc con trai, vỗ vào chân cậu bé một cái.

Tạ Hữu Thiên chưa kịp phản ứng gì thì Tạ Trường Vinh – ba cô – đã bước vào nhà. Nhìn thấy ông, Hữu Thiên liền như thấy cứu tinh, reo lên: “Ba!”

Tạ Trường Vinh vừa vào cửa đã hỏi vợ:
“Có điểm chưa?”

Hôm nay ông không đi uống rượu với đồng nghiệp như mọi khi, chỉ để về xem điểm thi của con gái.

Tạ Uyển Oánh đưa phiếu điểm cho mẹ.

“Cái này là…?” Tôn Dung Phương nhìn thấy số 721 điểm, nhưng vì chỉ học hết tiểu học nên không hiểu rõ mức điểm đó có ý nghĩa gì.

“Im lặng là hiểu rồi.” Tạ Trường Vinh thấy vợ không nói gì, liền cười khẩy:
“Đã bảo rồi mà, con bé thi trượt chắc luôn, giờ thì hết hy vọng nhé.”

Nghe chồng nói vậy, lòng Tôn Dung Phương như lửa đốt.

“Mẹ, con đã nói rồi, con nhất định sẽ đậu Y học viện.” Tạ Uyển Oánh bình tĩnh nói.

Nghe con gái nói vậy, Tôn Dung Phương liền quay sang chồng:
“Anh có nghe chưa? Cô giáo của nó nói điểm này đủ để đậu Y học viện rồi đó!”

Tạ Trường Vinh sững sờ:
“Thiệt không vậy?”

“Thật mà, anh không nghe con nói à?”

“Là nó tự nói hay cô giáo nói?” Tạ Trường Vinh vẫn chưa tin.

“Không tin thì để em gọi cho em họ em hỏi. Em ấy chắc chắn biết điểm này vào được trường nào.” Tôn Dung Phương cầm điện thoại lên, tay run run vì hồi hộp.

“Gọi đi.” Tạ Trường Vinh nói, rồi đưa máy bàn tới cho vợ.

Thấy thế, Tạ Uyển Oánh im lặng đi vào phòng, bắt đầu thu xếp hành lý để chuẩn bị lên thủ đô.

Chuông điện thoại reo từng hồi: Tút... tút... tút...

Bên kia đầu dây, Chu Nhược Mai – em họ của Tôn Dung Phương – đang do dự không biết có nên gọi điện hỏi thăm kết quả của Tạ Uyển Oánh không thì thấy điện thoại reo. Linh cảm cho bà biết là chị họ gọi đến.

Dù gì thì bà cũng không tin Tạ Uyển Oánh có thể đậu vào ngành Y học ngoại khoa – ban chất lượng cao. Một đứa con gái mà đòi thi vào ngành này thì lấy gì để so với con trai bà, vốn nổi bật trong các môn Toán, Lý, Hóa? Ở tỉnh lỵ như Tùng Viên – chỉ là đô thị loại hai – từ trước đến nay thủ khoa khối Tự nhiên toàn là học sinh trường chuyên.

Sau một thoáng cân nhắc, Chu Nhược Mai nhấc máy:

“Con bé Oánh có nhận được điểm chưa?”

“Chị ơi, cô giáo nói con bé đủ điểm đậu vào Y học viện rồi! Giờ nó đang chuẩn bị lên thủ đô học ở trường Y gì đó to lắm.” Tôn Dung Phương cười rạng rỡ, không quên nói thêm,
“Sau này, nhờ chị giúp tụi em làm quen với các thầy cô ở đó, giữ quan hệ tốt, để Oánh dễ xin thực tập ở bệnh viện lớn nha chị.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play