Chương 22: Thủ khoa khối Tự nhiên (1)
Tạ Uyển Oánh chẳng mấy để tâm đến chuyện xung quanh, bởi vì cô biết rất rõ sự thật:
“Lớp trưởng rớt rồi.”
“Cậu nói gì cơ? Lớp trưởng gọi điện báo cậu đến, chẳng lẽ đã nói chuyện này qua điện thoại?” Trương Vi che miệng kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ: Nếu lớp trưởng mà rớt thật, không biết cô chủ nhiệm sẽ phản ứng thế nào đây.
Vu lớp trưởng là học sinh mà cô Lưu Tuệ yêu thích nhất.
“Cô Lưu, em đến để nhận phiếu điểm thi đại học.” Tạ Uyển Oánh không quan tâm ánh mắt của bạn bè xung quanh, tiến tới trước mặt giáo viên chủ nhiệm, đưa tay ra.
Khi ánh mắt cô chạm vào ánh mắt Lưu Tuệ, trong lòng vị giáo viên này bỗng nhiên thoáng hoảng hốt.
Lưu Tuệ vẫn im lặng chưa nói gì. Thấy vậy, Trương Vi lên tiếng:
“Không sao đâu cô Lưu, Oánh Oánh rất mạnh mẽ, cậu ấy có thể đối diện với bất kỳ kết quả nào.”
Là người bạn cùng bàn, Trương Vi cực kỳ muốn biết kết quả thi của Tạ Uyển Oánh. Tạ Uyển Oánh cũng nghĩ, kiếp trước Trương Vi vốn dĩ cũng là như thế. Cô mỉm cười, nói với giáo viên chủ nhiệm:
“Giống như Trương Vi nói đấy ạ, kết quả thế nào em cũng chấp nhận được.”
Trương Vi liếc nhìn bạn cùng bàn, ngạc nhiên thầm nghĩ: Thi rớt mà cũng nói nhẹ nhàng thế sao?
Trước ánh mắt tò mò của mọi người, Lưu Tuệ không còn cách nào khác, đành phải lôi ra tờ phiếu điểm bị đè tận dưới cùng trong ngăn bàn. Khi đưa tờ phiếu cho học sinh, tay cô run lên mấy nhịp.
Không ai hiểu cô Lưu Tuệ đang run vì điều gì.
Tạ Uyển Oánh không để ý, thản nhiên nhận lấy tờ phiếu điểm từ tay giáo viên chủ nhiệm, chỉ liếc qua con số rồi gấp lại bỏ vào túi, xoay người rời khỏi văn phòng.
Kết quả này vốn dĩ đã nằm trong dự đoán của cô.
Nhưng những người đứng gần đó, bao gồm Trương Vi và vài thầy cô giáo khác, sau khi lướt mắt qua điểm số của Tạ Uyển Oánh, đều không giấu được vẻ sửng sốt.
Bọn họ vừa nhìn nhầm sao? Bao nhiêu điểm cơ?
“Cô Lưu, lớp cô có học sinh đạt 721 điểm sao?” Một nhóm giáo viên lập tức vây lấy Lưu Tuệ, suýt nữa thì túm lấy cổ áo cô ấy mà quát:
“721 điểm là thủ khoa khối Tự nhiên đấy! Cô có bị làm sao không? Sao không nói rõ ra? Lại để em ấy đi ra ngoài như thế?”
Mấy giáo viên kia bức xúc vì nghĩ rằng Lưu Tuệ cố tình giấu điểm, khiến họ lỡ mất cơ hội được khen ngợi vì dạy lớp có thủ khoa. Giờ thì thủ khoa Tạ Uyển Oánh đã rời khỏi văn phòng, chẳng còn cách nào níu lại được nữa.
Lưu Tuệ vốn không ngờ phải chúc mừng Tạ Uyển Oánh, giờ bị đồng nghiệp dồn ép mà chẳng biết nói sao.
Lúc này, Hồ Hạo mới hoàn hồn lại, vẫn chưa buông tha chuyện của Triệu Văn Tông, lập tức hỏi:
“Cô Lưu, Triệu Văn Tông thi được bao nhiêu điểm ạ?”
Bị hỏi tới mức phát bực, Lưu Tuệ vỗ mạnh bàn, quát lớn:
“Cậu ta thi được bao nhiêu điểm thì liên quan gì đến em?!”
“Không phải, em chỉ... quan tâm bạn học một chút thôi mà—”
“Em nhất định phải biết điểm đúng không? Vậy tôi nói cho em biết, cậu ta thi được điểm cao hơn em hơn hai mươi điểm!” Lưu Tuệ hét xong thì đổ người ngồi xuống ghế, không còn nói thêm lời nào.
Hồ Hạo như sụp đổ, nghĩ lại mấy hôm trước mình còn cười nhạo Triệu Văn Tông thế nào. Trương Vi đứng bên cạnh còn ngã quỵ trước cậu ta một bước.
Tạ Uyển Oánh – bạn cùng bàn của họ – con gái của một tài xế xe tải, người mà cả hai từng bàn ra tán vào rằng chắc chắn thi rớt rồi đi lấy chồng, giờ lại là thủ khoa khối Tự nhiên. Đừng nói là đỗ Học viện Y, với điểm số đó, cô có thể chọn bất cứ đại học nào cũng được.
Chân Trương Vi bắt đầu run cầm cập.
Trong khi đó, Tạ Uyển Oánh đã rời khỏi trường, mang theo phiếu điểm, bắt taxi về nhà báo tin vui cho mẹ.
Tôn Dung Phương ở nhà đã lo lắng cả ngày. Hàng xóm đều nói hôm nay là ngày công bố điểm thi đại học, bà rất muốn đến trường hỏi thăm kết quả, nhưng lại sợ con gái thi không tốt, cứ thấp thỏm như kiến bò trên chảo nóng.