“Không có!” Đường Điềm cười hì hì, đôi mắt to đắc ý cong thành vầng trăng non: “Anh trai con sau này sẽ làm tạp dịch ở Tàng Thư Lâu! Con cũng có thể tùy tiện ra vào thư viện, giao đồ ăn, giao đậu hũ, còn có mang cơm cho anh trai con.”
“Viện trưởng không tức giận là tốt rồi!” Hàn Đàn thở phào một hơi, vỗ vai Đường Xuyên cười nói: “Sau này chúng ta đều làm việc cho thư viện, cũng coi như người một nhà ăn chung một nồi cơm, có việc cần giúp đỡ, cứ việc đến tìm ta.”
Dứt lời, hắn lại dặn dò Đường Điềm: “Khách quý phương nam sắp đến rồi, đang trông chờ vào đậu hũ và rau xanh của nhà các vị để tỏa sáng đấy. Con có muốn không đến thư viện giao đồ ăn cũng không được! Đi, về bếp núc trước, nếu không có việc gì, các vị có thể về nhà.”
Hai anh em xoay người cáo từ Lưu bá, sau đó đi theo Hàn Đàn.
Trong phòng, Lưu viện trưởng và mấy vị lão tiên sinh đã không còn vẻ nghiêm túc và vững chãi lúc nãy, ai cũng vui như trẻ con.
“Ha ha, trời cao có mắt! Lại để Văn Khúc Tinh hạ xuống Lộc Sơn của chúng ta, may mắn, thật là may mắn!” Phong lão tiên sinh vừa vỗ tay vừa cười ha hả, còn kinh ngạc vui mừng hơn cả nhặt được vàng.
Một vị lão tiên sinh khác thì vỗ bàn: “Lần trước đám người của thư viện Hãn Hải đến, kiêu ngạo hết chỗ nói! Còn nói Lộc Sơn chúng ta chỉ có tài trí bình thường, không có nhân tài xuất chúng! Ba năm, không, có lẽ chỉ cần hai năm, họ sẽ có lúc hối hận!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT