[Ngày 26 tháng 12 - Trời quang]

[Điện thoại thật sự là một thứ tốt, có thể ghi lại tất cả những gì mình muốn nhớ.]

Sáng sớm, trong làng vang lên tiếng gà gáy râm ran, Đào Gia trở mình, mơ màng theo thói quen đưa tay tìm bàn tay người bên cạnh, nhưng chỉ chạm phải một đống chăn mềm mại.

Đào Gia lập tức tỉnh táo, mở mắt ra mới nhận ra mình không còn ở trong căn hộ quen thuộc nữa.

Cậu ngồi ngẩn người trên giường một lúc lâu, tay vô tình chạm phải một vật cứng ở góc giường, nhặt lên thì thấy là một cuốn sổ nhật ký.

Nhưng dưới ngày tháng hôm qua không ghi lại gì cả, chỉ có một câu nguệch ngoạc, khiến Đào Gia bỗng thấy hơi hụt hẫng. Nhưng ngay sau đó cậu lấy lại tinh thần, chạy tới bàn lấy điện thoại của mình.

Mở khóa màn hình, giao diện điện thoại vẫn còn dừng ở đoạn tin nhắn với Cố Du tối qua. Một giờ sáng, Đào Gia vẫn còn giở trò nhõng nhẽo, nhất quyết đòi gọi điện chúc ngủ ngon với Cố Du.

[Cố Du: …Thổ Thổ, anh ở ngay phòng bên cạnh mà.]

[Đào Gia: Cuộc gọi thoại 01:13]

Cuộn lên xem lại tin nhắn trước đó, Đào Gia đại khái nhớ ra những gì mình đã nói với Cố Du, trong lòng bỗng cảm thấy yên tâm vì chức năng lưu lại lịch sử trò chuyện của điện thoại. Hiếm khi có cảm giác tất cả chuyện xảy ra hôm qua vẫn rõ ràng như mới.

Đào Gia quyết định từ nay sẽ tận dụng tối đa cái điện thoại.

Rời khỏi phòng ngủ, cậu rón rén đi tới cửa phòng bên cạnh, gõ nhẹ hai cái, thấy không có phản ứng liền len lén vặn tay nắm cửa, lặng lẽ chui vào.

Mới hơn sáu giờ sáng, chắc chắn Cố Du vẫn còn đang ngủ. Trong căn phòng mờ tối do rèm cửa kéo kín, Đào Gia lần mò tới mép giường, nghe thấy tiếng thở đều đặn quen thuộc thì lập tức vén chăn chui vào, động tác không hề nhẹ nhàng gì.

Trên người chỉ mặc mỗi chiếc áo ngủ mỏng manh, bên ngoài thì lạnh, Đào Gia mang cả luồng khí lạnh theo mình chui vào chăn, không chút do dự mà nhào vào lòng Cố Du.

Vừa ôm được eo người kia, cậu đã bị Cố Dự vòng tay ôm lại. Giọng nói khàn khàn vang lên từ lồng ngực ấm áp: “Sao dậy sớm vậy?”

Đào Gia nói: “Gà ngoài kia ồn quá, trưa nay đem ra ăn hết đi.”

Cố Du bật cười khe khẽ, giọng nói chui thẳng vào tai Đào Gia, ngưa ngứa lạ thường. Chăn không đủ rộng, Cố Du đưa tay kéo phần lớn chăn đắp lên người Đào Gia, sau đó nhẹ giọng nói: “Ngủ thêm chút nữa đi.”

Đào Gia vốn đã tính vậy. Ông bà tốt bụng chuẩn bị hai phòng cho hai người, nhưng với Đào Gia lại là một kiểu tra tấn không nhẹ — cậu đã quen ngủ trong vòng tay của Cố Du rồi, tối qua chắc chắn đã nhịn lắm mới không lén lút chạy sang.

Trên người Cố Du là mùi sữa cam tắm gội mà Đào Gia rất thích. Cậu rúc trong chăn ấm, mũi không kìm được mà dí sát lại ngửi, rồi nghịch ngợm cọ cọ vào yết hầu nhô lên của Cố Du.

Trên đó có một nốt ruồi nhỏ nhạt, nếu hôn mạnh sẽ chuyển sang đỏ nhẹ.

Đó là điểm nhạy cảm của Cố Du, và Đào Gia thì nhớ rõ như in điều đó.

Mỗi khi hai người lên giường, nếu Đào Gia không chịu nổi nữa thì sẽ cắn vào chỗ đó, động tác của Cố Du sẽ dừng lại chốc lát. Còn sau đó là nhẹ nhàng hay dữ dội hơn thì phải xem Đào Gia vừa rồi trêu chọc đến mức nào.

Quả nhiên, Cố Du mở mắt, nắm lấy sau gáy Đào Gia, xem như hoàn toàn tỉnh táo.

“Thổ Thổ,” Cố Du còn định dỗ thêm một chút. Tối qua ngủ muộn như vậy, sáng nay lại dậy sớm thế này, ban ngày kiểu gì cũng không có tinh thần: “Ngủ thêm chút nữa…”

Câu nói của anh tan vào không khí, vì Đào Gia đột nhiên chui xuống chăn, những sợi tóc mềm mại lướt qua lòng bàn tay Cố Du, rất nhanh đã đến “đích đến”.

“…” Cố Du khựng lại, đưa tay định ngăn nhưng không kịp, Đào Gia đã loay hoay trong chăn một lúc, cuối cùng bị nắm cổ áo kéo ra ngoài.

Tai Cố Du đỏ bừng, nhìn gương mặt đỏ lựng của Đào Gia, giọng nói khẽ run: “Học ở đâu ra vậy?”

Đào Gia chống một tay lên gối, đôi mắt hổ phách ươn ướt, đuôi mắt đỏ hoe, không rõ là vì xấu hổ hay vì bị gián đoạn nên hơi bực mình.

Cậu vẫn chưa chịu thua, còn định cởi áo ngủ của Cố Du, nhưng cổ tay lại bị giữ chặt lần nữa.

“Đừng nghịch nữa,” Giọng Cố Du pha lẫn bất đắc dĩ và chiều chuộng, “... Về nhà rồi chơi.”

Hơn mười phút sau, Đào Gia cuối cùng cũng mệt, rúc vào lòng Cố Du ngủ thiếp đi.

Khi Cố Du đắp lại chăn cho cậu, tay vô tình chạm phải vật gì đó lành lạnh bên gối, là điện thoại của Đào Gia.

Mở khóa bằng dấu vân tay, Cố Du vào album ảnh, quả nhiên thấy một ảnh chụp màn hình từ hôm qua, là đoạn văn cậu lướt thấy trên mạng, ghi lại “10 kiến thức giường chiếu mà các cặp đôi nên biết”.

Bên dưới còn đính kèm sơ đồ cơ thể người với nét vẽ đơn giản.

Cố Du: “…”

Đào Gia lúc nào cũng dễ bị những bài viết dạng tiếp thị kiểu này dụ dỗ.

Mới yêu nhau không lâu, Đào Gia từng làm theo mấy “bí quyết” trên mạng, mua một đống đồ chơi được cho là tăng kho*i c*m trên một trang mua sắm.

Kết quả là ngay đêm đầu tiên khi hàng về, Đào Gia đã bị "chơi" đến mức khóc òa, hôm sau đi đứng cũng khập khiễng. Từ đó, đống đồ sặc sỡ ấy bị cậu nhét thẳng xuống đáy thùng, không biết cất ở xó nào trong căn hộ.

Cố Du từng muốn tìm lại, nhưng tìm hoài chẳng thấy.

Ngón tay anh trượt đến biểu tượng thùng rác dưới bức ảnh, định xóa, màn hình hiện ra nút xác nhận.

Đúng lúc đó, Đào Gia rúc vào lòng anh, trong mơ khẽ gọi một tiếng: “Anh…”

Cố Du khẽ rũ mắt nhìn cậu, vài giây sau thoát khỏi giao diện xác nhận, tắt âm điện thoại, đặt nó sang bên.

Ông bà của Đào Gia đều là trí thức thời trẻ, dù đã nghỉ hưu vẫn giữ thói quen sinh hoạt cũ. Buổi sáng ngủ dậy ăn sáng xong, một người đọc báo, một người viết chữ to.

Lúc Cố Du dắt Đào Gia xuống lầu, ông đang luyện viết bằng bút lông, không ngẩng đầu lên mà gọi một tiếng: “Tự đi nấu mì mà ăn.”

Đào Gia bên ngoài mặc áo khoác lông vũ dài đến chân, nghe vậy liền chạy đến, nắm lấy tay ông: “Ngày mai con muốn ăn sủi cảo cơ.”

Ông ngẩng đầu nhìn Đào Gia qua cặp kính trong giây lát, hừ một tiếng: “Không làm sủi cảo, muốn ăn thì làm cùng Tiểu Cố.”

Đào Gia bĩu môi, đang định quay sang nũng nịu với bà đang ngồi trên ghế tắm nắng, thì nghe ông hỏi: “Nghe nói dạo gần đây cháu hay quên?”

Cố Du tay đang cầm vắt mì cũng dừng lại. Hôm qua ở đây cả ngày, hai ông bà không hề hỏi chuyện đó. Hóa ra là nhịn mãi mới chịu hỏi.

Đào Gia không để tâm, tò mò bưng chén mực nước lên ngửi ngửi, miệng thì đáp: “Con bị bệnh, nên ông làm sủi cảo cho con đi.”

Bà đặt tờ báo xuống, ngoắc tay gọi Đào Gia lại: “Mai bà làm cho con.”

Ông hỏi tiếp: “Bệnh hay quên đó, cháu còn nhớ ông già này là ai không?”

Đào Gia: “… Dĩ nhiên là nhớ chứ!”

Ông quay đầu, thay tờ giấy khác rồi tiếp tục viết chữ to, bình thản: “Thế thì không sao. Bệnh thì chích thuốc là khỏi.”

Khi nấu mì, Đào Gia rảnh rỗi lại chạy vào bếp giúp, nhét cả đống củi vào bếp khiến lửa tắt ngúm, khói bốc nghi ngút cả gian phòng.

“Khụ…” Đào Gia bị hun đến chảy nước mắt, còn ngồi xổm thổi khí vào bếp, khói dày đặc tỏa ra đầy đầu đầy cổ cậu.

“…” Cố Du múc vắt mì chưa nấu xong ra khỏi nồi, đi vòng qua lấy kẹp gắp hết đống củi Đào Gia nhét bừa ra, một lúc sau mới đốt lửa lại được.

Nhưng bị một trận như vậy, nồi mì nấu ra cũng chẳng ngon lành gì. Đào Gia rửa mặt xong, ỉu xìu gắp mấy sợi mì, nhạt như nước ốc.

Cố Du nhìn chén của cậu, suy nghĩ một chút rồi lên tiếng: “Để anh nấu lại nồi khác.”

“Không cần!” Đào Gia lập tức lắc đầu, cố nuốt vài miếng mì, nhai hai cái rồi ngừng luôn.

Cố Du khẽ nhíu mày.

Đào Gia đặt đũa xuống, giọng lí nhí: “… Em ra ngoài cho gà ăn cơm.”

Không đợi Cố Du trả lời, cậu nhanh chóng đi ngang qua ông bà, xách chậu thức ăn gà dưới đất rồi biến mất.

Ông viết xong một tờ chữ to, hài lòng ngắm tác phẩm của mình, nghe động tĩnh liền ngẩng đầu liếc bóng lưng Đào Gia, rồi thở dài nói với Cố Du: “Tính tình trẻ con quá.”

Cố Du không ăn nốt nửa chén mì còn lại, đứng dậy nói: “Cháu ra xem em ấy.”

Đào Gia không đi xa, Cố Du vòng ra sau nhà vào rừng thì thấy cậu đang đứng dưới gốc cây, một tay vịn thân cây, vừa cúi đầu thì “ọe” một tiếng nôn ra.

Cố Du đang định bước tới thì dừng chân.

Đào Gia nôn liên tục vài lần, lại nôn khan thêm một lúc, sắc mặt tái nhợt mồ hôi đầm đìa, tay vịn cây ma sát đỏ cả lên cũng không để ý. Hồi lâu sau mới loạng choạng đứng thẳng dậy.

Đi khỏi sau nhà, Đào Gia cúi đầu đi đến dưới cây khế, ngồi xổm xuống đập nát cơm trong chậu, bỏ thêm ít rau xanh cắt vụn, khuấy đều vài cái, vừa định bưng lên cho lũ gà thì bên cạnh có một bóng người khác xuất hiện.

Cố Du thản nhiên đón lấy chậu cơm trong tay cậu, giọng rất nhẹ: “Để anh làm cho.”

Đào Gia giật nảy mình, theo phản xạ định lau miệng, nhưng cảm thấy như vậy càng đáng nghi, đành cười gượng hỏi: “Anh tới lúc nào vậy?”

Cố Du: “Vừa rồi, vừa bước ra cửa đã thấy em túm đuôi con gà mái già.”

Đào Gia: “…”

Cậu thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng biện minh: “Tại Tiểu Hắc cứ giành rau trước.”

Con gà mái đen đó là lão làng ở đây, lúc Đào Gia còn chưa đổ bệnh đã từng cho nó ăn nhiều lần.

Lúc này, con gà đang ưỡn ngực đi lại quanh hai người, ánh mắt lấp lánh như hạt đậu đỏ. Nó chờ đúng lúc liền nhanh như chớp mổ lấy phần rau non nhất trong tay Đào Gia, đập cánh chạy sang một góc để độc chiếm.

Đào Gia: “… Mai lên mâm chắc chắn có nó.”

“Bữa sáng không thể không ăn.” Cố Du múc nước giếng rửa tay cho hai người, vừa làm vừa nói nhẹ nhàng, “Anh ra ngoài mua bánh bao cho em nhé.”

Đào Gia do dự một lúc, miễn cưỡng gật đầu: “Ừm, để em đi cùng anh.”

Chắc lát nữa sẽ không buồn nôn nữa.

Trước khi ra cửa, Cố Du tranh thủ xem điện thoại. Năm phút trước Lữ Hướng Sương vừa nhắn mấy tin nhắn:

[ Lữ Hướng Sương: Đúng rồi, là triệu chứng của SUS ]

[ Lữ Hướng Sương: Đã chuẩn bị trước rồi, cậu giúp tôi lấy đơn thuốc trị buồn nôn ói mửa kia ]

[ Lữ Hướng Sương: Mấy hôm nay chú ý thêm, nếu thấy huyết áp tụt đột ngột, nghiêm trọng thì đi viện, hoặc gọi cho tôi ]

[ Cố Du: Được, cảm ơn ]

Đường quê không lớn, người qua lại khá đông, phần lớn là đến mua đồ ăn, tiện thể nói chuyện với chủ quán vài câu.

Tiếng địa phương rôm rả vang bên tai, tâm trạng Đào Gia bởi vì không khoẻ mà tuột xuống cũng dần thả lỏng, bắt đầu đảo mắt nhìn xung quanh tìm đồ ăn sáng.

Cậu phát hiện có khá nhiều bác trai bác gái đang quan sát mình với Cố Du.

Không cần nói cũng biết, Đào Gia hồi nhỏ từng sống ở đây, rất nhiều người quen mặt cậu, còn chào hỏi: “Thổ Thổ về rồi à, mai ghé nhà dì chơi nhé.”

Đào Gia lễ phép đáp lời, một lát sau mới nhận ra người bên cạnh mình cũng khiến người ta chú ý không kém.

Khác với cậu mặc áo ngủ khoác đại áo lông ra cửa, Cố Du ăn mặc chỉnh tề, áo trắng phối áo khoác xám, vừa vặn khoe dáng người cao ráo. Đào Gia còn phát hiện mấy bác gái mắt sáng rực, trông có vẻ “động lòng”.

“….” Đào Gia không vui, liền nắm chặt tay Cố Du.

Ở quê không bán bánh bao có nhân nước mà Đào Gia thích, nhưng có bánh bao nhân đầy đặn, trắng phau, to bằng bàn tay. Hai người chia nhau một cái, rồi mãn nguyện quay về nhà.

Trên đường, điện thoại trong túi rung lên. Đào Gia rút ra xem, hóa ra có một người lạ kết bạn trên WeChat.

Ghi chú là “Trang Lâm”.

Rời khỏi bệnh viện đã lâu, Đào Gia suy nghĩ ba phút cũng không nhớ ra là ai, đành đoán là bạn học cùng lớp nào đó rồi đồng ý.

Trang Lâm hình như cũng đang cầm điện thoại, lập tức nhắn: “Hôm đó thấy cậu ngất xỉu, giờ ổn chưa?”

Đào Gia gõ chậm rì rì: “Ổn rồi.”

[ Trang Lâm: Thế sao không đi thi? Tôi tìm quanh phòng thi mà không thấy cậu. Hỏi giám thị mới biết là cậu vắng mặt. ]

Đào Gia hơi cau mày. Trường tổ chức thi cuối kỳ thường phân phòng thi ngẫu nhiên, mình và cậu bạn này lại cùng một phòng sao?

[ Đào Gia: Anh tôi giúp tôi xin hoãn thi rồi ^ ^ ]

Cố Du thấy Đào Gia bên cạnh im lặng mãi, liếc sang thì thấy cậu đang cầm điện thoại, như đang suy nghĩ gì đó.

“Sao thế?” Cố Du hỏi.

“Có một bạn học kỳ lạ,” Đào Gia lầm bầm, “Nói thi xong muốn đến thăm em, mà em chẳng biết cậu ta là ai.”

Cố Du siết chặt tay Đào Gia, giọng trầm hẳn xuống: “Em có nói địa chỉ cho cậu ta chưa?”

“Chưa.” Đào Gia lắc đầu, rồi áp sát người Cố Du, nhỏ giọng: “Em cũng không phải học cấp ba, anh yên tâm.”

Cố Du mím môi, không nói gì thêm, chỉ bảo Đào Gia bật định vị.

Mấy năm trước, khi Đào Gia vừa lên cấp hai, từng gặp một nam sinh trong lớp đối xử rất tốt với cậu.

Người đó trông rất thư sinh, tính tình cởi mở, được bạn bè quý mến, lại đối với Đào Gia đặc biệt tốt.

Ngày nào cũng mang đồ ăn vặt cho cậu, tan học thì xách nước hộ, giờ thể dục còn mua kem từ căng tin cho Đào Gia, cuối tuần trực nhật cũng làm luôn phần của Đào Gia.

Thậm chí còn đề nghị giúp Đào Gia chép bài tập, nhưng bị từ chối.

Thời gian đó trùng lúc Cố Du đi du học. Khi không ai để ý, Đào Gia bị đồ ăn vặt của cậu ta “thu phục”, ngày nào cũng chơi cùng.

Một chiều yên tĩnh, Đào Gia uống ly nước cậu kia đưa, tỉnh lại thì thấy mình nằm trong nhà xưởng bỏ hoang tối om, đầy muỗi, còn có chuột gặm giày.

May mà tối đó Cố Du vừa gọi điện quốc tế về cho Đào Gia. Gọi ba lần không ai bắt máy, gọi về nhà cũng không ai biết, cuối cùng báo cảnh sát.

Khi được tìm thấy, Đào Gia hai tay bị trói sau lưng, vừa tỉnh lại, mặt mũi dính đầy vết bẩn, mơ màng không hiểu gì.

Nam sinh kia bỏ rơi cậu ở đó rồi biến mất. Hôm sau mới mang theo một túi đen quay lại, vừa mở cửa thì bị cảnh sát bắt.

Cùng lúc đó, Cố Du cũng bay xuyên đêm về nước.

Từ đầu đến cuối, Đào Gia luôn tò mò trong cái túi nilon đen kia có gì, tại sao cậu ta lại bắt cóc mình. Nhưng Cố Du chỉ liếc qua túi một cái rồi giao cho cảnh sát, không để cậu xem.

Đẩy dòng thời gian về phía trước, trong ký ức rõ ràng của Cố Du, Đào Gia đã nhận được một hộp “áo mưa” đóng gói sơ sài từ khi còn học cấp hai.

Khi đó Cố Du đang học cấp ba, dịp Tết Dương lịch được nghỉ về nhà, Đào Gia đang ngồi xem phim trong phòng khách, vừa thấy anh về liền vui vẻ khoe rằng có bạn cùng lớp tặng rất nhiều quà.

“Còn có cả bóng bay trong suốt nữa, bạn em nói là hiếm lắm.” Đào Gia lôi từ cặp ra một hộp bao cao su, đưa cho Cố Du xem, vừa nói vừa nghi hoặc đầy hồn nhiên: “Nhưng em thổi hỏng mất một cái rồi, không dễ thổi gì cả.”

Cố Du cầm hộp “bóng bay” đó lại, báo chuyện cho ba mẹ của Đào Gia biết, sau đó lặng lẽ moi ra được tên người tặng quà từ miệng cậu. Trong một đêm gió lớn, anh lôi tên đó vào đầu ngõ, trùm bao đánh cho một trận nên thân.

Dĩ nhiên, chuyện này ngoài Cố Du thì không ai biết. Ngay cả tên học sinh biến thái kia cũng tưởng mình chỉ xui xẻo bị đánh vì đi đêm, các thầy cô càng không nghĩ tới chuyện học sinh có thành tích tốt như Cố Du lại đi đánh nhau, còn tưởng anh tự ngã bị thương.

Chỉ có Đào Gia nhìn vết bầm trên tay anh mà thắc mắc, lặng lẽ ra tiệm thuốc mua thuốc mỡ rồi cẩn thận bôi cho Cố Du.

Trong suốt quá trình trưởng thành, Đào Gia cũng không hề biết rõ, Cố Du từng thay cậu chắn biết bao nhiêu mối nguy hiểm trong sáng ngoài tối.

Từ việc bảo vệ cậu khỏi những bức thư rác để trên bàn học, đến việc ngăn chặn những kẻ bám đuôi có tâm địa khó lường. Với tính cách nhìn qua có vẻ dễ lừa như Đào Gia, lại thêm gia cảnh tốt, gương mặt xinh xắn, quả thực chính là “món ngon” trong mắt một số người.

Vừa đẹp, lại dễ dụ.

“Phải cẩn thận người xấu.” Cuối cùng cũng về đến nhà, Cố Du cởi khăn choàng cổ của Đào Gia, nghiêm túc dặn dò. “Họ sẽ đem em bán đi đấy.”

Câu này quả nhiên có tác dụng với Đào Gia. Cậu thật sự hoảng sợ, lắp bắp hỏi: “Nhưng mà bán em đi đâu cơ? Em vô dụng lắm, chỉ biết ăn cơm thôi.”

Cố Du suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có khi họ sẽ bắt em lên công trường đào mỏ. Không làm thì sẽ không được ăn đâu.”

Anh còn chuyển cho Đào Gia một bài báo thật về chuyện người lớn bị lừa đi làm việc nặng nhọc, có cả bằng chứng xác thực. Đào Gia căng thẳng hẳn lên: “Vậy em không nói chuyện nhiều với cậu ta nữa đâu.”

“Em có thể nói chuyện với anh mà.” Cố Du bổ sung, không ngờ bị dẫn dắt theo hướng khác, Đào Gia đột nhiên nghiêm túc nói: “Anh, sau này mình đừng nói chuyện bằng miệng nữa, dùng Wechat nhắn tin đi, như vậy em sẽ nhớ được những gì anh nói.”

Cố Du hơi ngẩn ra: “Gì cơ?”

Đào Gia mím chặt môi, rút điện thoại ra, mở khóa rồi gõ chữ.

Vài giây sau, điện thoại trong túi Cố Du rung lên, là một tin nhắn mới đến từ Đào Gia:

[ Anh ơi, sau này mình nói chuyện như thế này nhé! ]

Cố Du: “……”

Lúc ăn cơm chiều, ông của Đào Gia nhìn cháu trai bằng ánh mắt kỳ lạ, hỏi: “Sao giờ cháu chẳng nói năng gì hết vậy? Cái bệnh này còn khiến cháu thành câm luôn hả?”

Đào Gia vừa nhai cơm vừa phát âm mơ hồ, tay trái thì dưới gầm bàn đang lén lút gõ chữ:

[ Ông có thể hiểu chút lòng em không! Em đang tu luyện tâm khổ! ]

Cố Du ngồi thẳng thớm, đũa cầm trong tay, thừa dịp hai ông bà đang gắp thức ăn, đành bất đắc dĩ trộm nhắn lại:

[ Ăn cơm nghiêm túc, viết sai thành ngữ rồi. ]

Đào Gia phát hiện ra kiểu lưu giữ ký ức mới này của mình thật tuyệt, suýt nữa khiến ông bà tưởng cậu bị choáng đến nỗi câm luôn. Mãi đến khi Cố Du mở miệng giải thích, ông mới bán tín bán nghi nói: “Linh tinh…… Có thời gian rảnh thì đi phụ làm việc nhà đi.”

Sau bữa tối, Đào Gia ngoan ngoãn đi theo Cố Du rửa chén. Vừa liếc nhìn đồng hồ trên tường chỉ mới 6 giờ rưỡi, cậu liền gõ chữ:

[ Em muốn đi câu lươn. ]

Cố Du đang lau tay, hiếm hoi có chút lưỡng lự: “Anh không rành lắm…”

“Em biết! Em dạy cho anh!” Đào Gia hớn hở nói, nhưng vừa buột miệng xong lại sực nhớ, vội vàng chuyển sang gõ chữ:

[ Em hồi nhỏ câu được bốn, năm con một ngày ấy chứ! Dễ lắm, chỉ cần một sợi bông với móc nhỏ là được. ]

Cố Du tất nhiên biết lúc nhỏ Đào Gia câu lươn giỏi cỡ nào.

Cậu có thể ngồi xổm cả ngày bên bờ ruộng chơi với cá con, tôm nhỏ và lươn. Có lần vì quá nôn nóng mà trượt chân ngã vào ruộng, cả mông đều dính đầy mạ non chưa lớn.

Cuối cùng là Cố Du phải tự mình vác người khóc nhè ấy về.

Nhưng…

“…” Cố Du nói, “Thổ Thổ, bây giờ là tháng 12.”

Đào Gia phản đối bằng một biểu cảm giận dỗi kèm chữ viết:

[ 😠 Dù lươn đang ngủ, em cũng có thể câu ra hết! ]

“Không được.” Cố Du dịu dàng nhưng kiên quyết từ chối, đặt một chiếc khăn sạch vào tay Đào Gia: “Đi lau lại bàn ăn đi.”

Đào Gia tức tối quơ chiếc khăn, lỡ tay vung nó xuống ao làm nước bắn lên người Cố Du.

Đào Gia: “……”

Cố Du cúi mắt, vỗ nhẹ nước trên người, rồi vớt khăn lên vắt khô, không nói gì nữa.

Anh vừa xoay người định ra ngoài lau bàn, người phía sau bất chợt tiến lên hai bước, nắm lấy tay anh. Đào Gia nói khẽ: “…… Anh ơi, em xin lỗi.”

“Em chỉ là…” Đào Gia nói nửa chừng thì ngập ngừng, mãi mới nói nhỏ như tiếng muỗi: “Chỉ là sợ em chưa kịp dạy anh thì đã quên mất cách câu lươn rồi.”

Đèn trần trong bếp chiếu xuống một làn ánh sáng dịu nhẹ, Đào Gia cúi đầu nhìn đám bụi nhỏ trên nền gạch, chớp mắt một cái, phát hiện mặt đất có thêm hai vòng nước nho nhỏ.

Cố Du quay người lại trong tư thế nắm tay, ôm lấy người đang rầu rĩ ấy vào lòng, lặng lẽ ôm chặt một lúc, hôn lên trán Đào Gia, nhẹ nhàng dỗ dành: “Không sao đâu, anh học cái gì cũng rất nhanh. Đợi sang xuân, em lại dạy anh câu lươn nhé.”

Đào Gia ôm anh chặt hơn, hít lấy hai hơi mùi hương trên người Cố Du, tâm trạng dần tốt lên. Cậu giật lấy chiếc khăn trong tay anh, làm bộ miễn cưỡng đồng ý: “Được rồi, đến lúc đó nhất định phải nhắc em đó… Không được, em phải ghi lại trong điện thoại mới được.”

Cố Du nhìn Đào Gia cầm khăn đứng cạnh ao, một tay lục túi mò điện thoại, còn chưa kịp nhắc nhở thì thấy cậu vừa rút điện thoại ra trượt một cái, trong cái nhìn chằm chằm của hai người, bụp một cái rớt tõm vào ao nước lạnh.

Đào Gia: “.”

Lúc này cậu thật sự muốn khóc: “Anh ơi… lịch sử trò chuyện của em!!”

___

Tác giả có lời muốn nói: Thổ Thổ thông minh quá cũng bị thông minh hại.

       

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play