Lên bảy tuổi, Thẩm Duệ Nguyệt và Yến Minh vẫn là bạn cùng lớp với nhau, lớn lên chút đã có thể hiểu biết về những chuyện xung quanh rồi. 

Quãng đường học hành của hai người hiện tại đã chính thức bắt đầu, tuy nhiên Thẩm Duệ Nguyệt vẫn chả thay đổi tính tình mấy, thỉnh thoảng lại gây gỗ vì những chuyện đâu đâu. Tâm tính háo thắng của cậu bé luôn là chuyện khiến ba mẹ cậu đau đầu. 
 
Sao nhóc con nghịch ngợm này lại chả thể học theo Yến Minh cơ chứ, lễ phép ngoan ngoãn, tuy hơi trầm tính nhưng rất được lòng mấy vị lớn tuổi.

“Minh Minh, đang làm gì vậy?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn dán vài miếng băng cá nhân đưa sát lại gần mặt Yến Minh, cậu bé giật mình làm rơi mảnh ghép trong tay, cau mày nhìn người phá đám.

Chiếc xe tăng mô hình đang ghép dở bị Thẩm Duệ Nguyệt hù giật mình nên đã bị hỏng hơn nửa, công sức nãy giờ của Yến Minh xem như đi tong.

Yến Minh không thèm trả lời Thẩm Duệ Nguyệt nữa, liếc mắt sang chỗ khác, đẩy đống đồ chơi bắt đầu xếp lại.

Thấy cậu bé không trả lời mình mà chuyển hướng, một nhóc con chưa bị ai ngó lơ bao giờ sao chịu được, vậy là bước đến trước mặt Yến Minh mà gọi. 

Yến Minh lại quay sang hướng khác, giận dỗi không thèm trả lời.

“Minh Minh, Minh Minh à.”

Thẩm Duệ Nguyệt thấy Yến Minh không đáp lời liền nhăn mặt thành cái bánh bao, cậu nhóc đã bao giờ dỗ dành ai đâu nên lúc này rất lúng túng.

“Để tớ làm cho.”

Thế là quả quyết túm lấy hô hình giành về phía mình không để Yến Minh kịp thời phản ứng, sau đó hì hục mày mò lắp ghép. 

"Ơ, trả lại đây." Yến Minh cau có nhìn cậu, bị giành giật đồ chơi khiến cậu bé không mấy vui vẻ. Thế nhưng Thẩm Duệ Nguyệt kiên quyết không đưa, nhanh chóng bắt tay vào làm.

Từ nhỏ Thẩm Duệ Nguyệt đã có thiên phú về mấy việc này nên hiện tại lắp tuy còn vài chỗ ngập ngừng nhưng đã nhanh chóng biết cách xếp như thế nào.


 Yến Minh im lặng quan sát cậu mà không đòi nữa, nhìn chằm chằm bàn tay nhỏ nhắn linh hoạt kia. Tầm hai mươi phút sau, Thẩm Duệ Nguyệt vui vẻ đưa thành quả trên tay cho Yên Minh sau đó vỗ ngực tự hào, nhe răng nói, "Thấy chưa, đã xong rồi nhé."


 "Ừm." Yến Minh ôm lấy nó vào lòng, lúc này mới nhẹ nhàng nở nụ cười, trẻ con nhanh giận nhanh quên, chẳng mấy chốc mà hai đứa nhóc đã không còn nhớ đến chuyện ban nãy nữa. 


***


 Thẩm Duệ Nguyệt lại gây chuyện.

Cái này có lẽ không còn xa lạ gì nữa rồi, cho dù năm nay cậu mười một tuổi nhưng vẫn không tránh khỏi cái tính hiếu chiến. Mà người đánh nhau với Thẩm Duệ Nguyệt trên cơ thể đầy vết cào, thậm chí còn có dấu răng.

Tất nhiên Thẩm Duệ Nguyệt cũng chả khá khẩm hơn là bao, thế nhưng mặt mày vẫn tươi tỉnh, chả có gì gọi là hối lỗi cả. Nếu hiện tại để lại cậu ở đây, có lẽ sẽ còn tiếp tục đánh nữa.

"Rốt cuộc là có chuyện gì?!" Cô giáo của Thẩm Duệ Nguyệt đã gào thét đến lần thứ N rồi, vậy mà cậu nhóc vẫn cứ giữ cái mặt ngông nghênh ngậm chặt miệng lại. Cô đành chuyển hướng sang đứa bé còn lại, lần này càng bất lực hơn, hỏi cái gì cũng chỉ biết khóc lóc ầm ĩ.

Cô giáo này mới vào đây không lâu nên chưa đủ kinh nghiệm, trước sự bướng bỉnh này chỉ biết bất lực mà gọi người có kinh nghiệm lâu năm vào hỗ trợ.

“Chị nghĩ nên giải quyết thế nào đây?”
 

Vị giáo viên đã đứng tuổi này quan sát một lúc, rồi cúi đầu hỏi Thẩm Duệ Nguyệt. “Em lại gây sự nữa rồi, nói đi, lần này là chuyện gì?”

Thế nhưng cậu nhất quyết không trả lời đến cùng, tuy đến lúc này có hơi sợ sợ rồi, nhưng cuối cùng vẫn kiên quyết ngậm chặt miệng không hó hé.

"Không trả lời đúng không, vậy gọi ba mẹ em đến." Giáo viên kia nhíu mày đưa điện thoại ra. Không hề nói đùa, lập tức gọi điện đến cho ba mẹ của cả hai. Đứa nhóc bị đánh càng khóc lớn hơn, cứ như dùng toàn bộ sức lực vậy, đúng là đau đầu.

Chừng mười phút sau, ba mẹ của Thẩm Duệ Nguyệt đến, nối theo hai người còn lại.

“Manh Song! Im lặng ngay!”

Tiếng quát nghe cái mà tỉnh liền, tất cả đều giật mình. Mà nhóc tên Manh Song kia ban nãy còn khóc đến long trời lở đất đột nhiên nín bặt, chỉ khụt khịt mũi. Đây chắc gọi là sức mạnh của hổ mẹ.

Cô giáo đến chào hỏi rồi lập tức bàn giao lại. 

"Chuyện này là sao?"

Mẹ của Manh Song nheo mắt lại, tỏ ý nếu trốn tránh thì biết tay, thế là chẳng mấy chốc đã thành công khiến nhóc đó khai ra ngay. 

"Là... là nó đánh con trước." Nhóc đó thút thít run tay chỉ vào người Thẩm Duệ Nguyệt.

Mẹ Manh Song liền quay sang nhìn cậu, chỉ thấy cậu nhóc chỉ mím môi cúi đầu không nói gì, thế là lại quay sang hỏi con mình, "Xảy ra chuyện gì vậy, tại sao bạn lại đánh con?"

"Con... Con..." Manh Song sợ hãi không dám nói ra.

Thấy con mình như vậy, bà liền nhíu mày. Ba mẹ Thẩm Duệ Nguyệt cũng ngồi xuống trước mặt cậu, vỗ vỗ vai cậu rồi hỏi, "Con nói đi, nếu như con không làm gì sai thì không có gì không thể nói hết."

Thẩm Duệ Nguyệt im lặng hồi lâu, trước ánh mắt của nhiều người mới nặn ra được một câu, "Nó nói Yến Minh..."

"Nói Yến Minh cái gì?"

Lần này cậu không trả lời nữa.

Mẹ Manh Song nghe vậy liền nhìn thẳng vào mắt con trai mình, "Con nói cái gì? Không được phép nói dối."

Manh Song xoắn hai tay lại với nhau, không dám nói nhưng lại sợ uy nghiêm của mẹ, cuối cùng chỉ có thể mếu máo nói ra, "Con... con bảo Yến Minh sắp đi rồi, cậu ta sẽ không còn ai để chơi cùng nữa."

Nghe thấy vậy những người ở đây liền sửng sốt, mà Thẩm Duệ Nguyệt nghe thế lập tức hét lên, "Cậu ấy sẽ không chuyển đi!"

"Đúng không mẹ?" Nói xong cậu liền quay sang nhìn mẹ mình.

"Chuyện này..." Mẹ cậu bối rối, sau đó đành thở dài, "Đúng là Yến Minh phải chuyển trường, bởi vì công việc của bác Yến."

Thẩm Duệ Nguyệt không tin vào sự thật này, lập tức chạy ra bên ngoài. Cậu muốn tìm Yến Minh, cậu muốn hỏi cậu ấy cho ra lẽ.

"Anh mau chạy theo con đi!" Thấy cậu chạy nhanh như vậy, mẹ cậu lập tức đẩy ba một cái. Ba Thẩm Duệ Nguyệt gật đầu với cô giáo rồi mới chạy ra bên ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play