Yến Minh ngồi một lúc ở dưới rồi đi lên phòng của Thẩm Duệ Nguyệt. Vừa mới mở cửa thì một chiếc gối bay thẳng vào mặt của hắn với tốc độ sét đánh, cũng may Yến Minh phản ứng nhanh chộp lấy nó.
Nhìn thấy hắn bắt được gối, Thẩm Duệ Nguyệt không vui hừ nhẹ một tiếng. Liếc nhìn hắn xong bèn mở miệng trào phúng, "Cậu cũng mặt dày thật đấy, đến bôi thuốc thôi mà còn ăn chực một bữa."
"Không phải hồi bé cậu cũng hay ăn chực nhà tôi sao." Yến Minh đặt chiếc gối bên cạnh Thẩm Duệ Nguyệt rồi ngồi xuống mép giường.
Thẩm Duệ Nguyệt lập tức bật dậy khoanh chân hằm hè, "Cậu vẫn còn mặt mũi nhắc lại chuyện lúc nhỏ cơ đấy."
"Nhớ chứ, tôi còn nhớ có người ngốc nghếch nào đó tự mình đi lạc trong rừng xong ngồi khóc dưới gốc cây." Hắn hơi nhếch nhẹ khoé môi.
Nghe thấy quá khứ đầy xấu hổ này Thẩm Duệ Nguyệt vội vàng chộp lấy cổ áo hắn trừng mắt, "Còn không phải do cậu bảo lúc chơi trốn tìm thì phải trốn thật xa sao hả? Lại còn bảo tôi vào trong rừng trốn sẽ dễ trốn hơn còn gì? Còn nữa tôi không có khóc nhé."
Câu cuối cậu gằn thật mạnh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play