Thẩm Duệ Nguyệt lảng tránh ánh mắt rồi lại không nhịn được mà ngẩng mặt lên, khoảnh khắc lại đối mặt đó cậu trông thấy Yến Minh nở một nụ cười. Nụ cười nhẹ đến mức nếu như không phải cậu tinh mắt đã không thể phát hiện được khóe môi hắn vừa nhếch lên một độ cong nho nhỏ.
Thẩm Duệ Nguyệt sững người không chớp mắt, ngay lúc đấy đám người trong lớp đã nhào đến vây lấy hắn. Yến Minh bị nhiều người trong lớp vây lấy, nụ cười kia cũng theo dòng người mà biến mất. Thẩm Duệ Nguyệt lắc đầu tỉnh táo lại, nhân cơ hội này cậu lập tức chuồn đi ngay. Cậu chạy đến một chỗ bóng râm yên tĩnh rồi mới ngồi bệt xuống.
Ảo giác sao?
Thẩm Duệ Nguyệt không khỏi hoang mang tự hỏi. Bởi vì nụ cười kia xuất hiện quá nhanh, đến mức dù thật sự chứng kiến cũng không biết rõ là thật hay ảo giác. Cậu xoa lấy vành tai đột nhiên nóng bừng, trong đầu hiện lên chút ký ức hồi bé.
Thực ra hồi bé Yến Minh cũng hay cười, tuy rằng không nhiều nhưng khi vui hắn cũng sẽ mỉm cười như những đứa trẻ khác. Nhưng hiện tại khi nhìn thấy hắn cười, cậu lại cảm thấy người này đã trở thành một người mà cậu không hề biết rõ.
Vừa suy nghĩ Thẩm Duệ Nguyệt vừa ngả đầu tựa vào gốc cây đằng sau, tìm cho mình một tư thế thoải mái nhất, cậu nhắm mắt lại. Có lẽ do trong đầu suy nghĩ nhiều, Thẩm Duệ Nguyệt còn mơ được một giấc mơ hỗn loạn. Trong giấc mơ xuất hiện rất nhiều gương mặt, nhưng gương mặt đó lại rất mờ ảo không thể nhìn rõ được, khi cậu muốn đưa tay ra chạm vào nó thì khuôn mặt ngay lập tức biến mất. Thẩm Duệ Nguyệt ngủ không sâu lắm, khi nghe thấy tiếng bước chân đang tiến lại gần bèn mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, thế nhưng cậu không muốn ngồi dậy, mắt vẫn nhắm chặt.
"Cậu không lại xem mọi người à?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT