Trước kia không nơi nương tựa.
Cho dù có người cố tình trêu chọc Khương Chiêu Tô, cô cũng chẳng thể làm gì được.
Bị đời dạy dỗ quá nhiều, cô đã quen với việc nhẫn nhịn chịu đựng.
Nhưng một khi có ai chọc đến giới hạn, cô sẽ bật lại như con mèo xù lông.
So với những kẻ từng bắt nạt cô, cái kiểu nhây nhây của Kỳ Tinh còn chẳng tính là gì.
Người này rõ ràng có thể giết cô, vậy mà không làm thế.
Thậm chí còn cho cô thịt ăn.
Tạm thời, cũng có thể coi là người tốt đi.
Để có thể sống chung với Kỳ Tinh sau này, Khương Chiêu Tô bắt đầu nghiêm túc điều chỉnh bản thân.
Kỳ Tinh khi không hành xử như chó hoang, thật ra cũng có vẻ đẹp trai.
Thấy cô có vẻ không vui, Kỳ Tinh khoác vai cô, dắt đến một bãi đậu xe.
Vung tay về phía những chiếc xe sang bóng lộn rồi nói.
“Phú Quý à, muốn lái cái nào? Chọn đại đi! Anh trai chở em đi hóng gió.”
Trong tận thế, lợi thế duy nhất có lẽ là điều này.
Mọi người đều bất an, những thứ thường ngày không ai quan tâm như đồ ăn lại trở thành báu vật.
Còn những thứ từng tượng trưng cho địa vị, danh vọng như siêu xe hay biệt thự lại thành đồ bỏ đi lúc nào không hay.
Câu nói của Kỳ Tinh làm mắt Khương Chiêu Tô sáng rực.
Đúng thế, tận thế rồi!
Cô không cần phải lo lắng vì không có tiền mua nhà, cũng không sợ phải lang thang đầu đường nữa!
Cả dãy phố, cửa hàng nào cô cũng có thể quẹt thẻ linh lực mua.
Gara xe đầy rẫy siêu xe, cô muốn lái chiếc nào cũng được.
Khách sạn 5 sao, cô thích ở là ở.
Chẳng phải đây chính là cuộc sống mà cô từng mơ ước hay sao?
Nghĩ vậy, tâm trạng Khương Chiêu Tô khá hơn hẳn.
“Gào gào gào!”
Khương Chiêu Tô hưng phấn hẳn lên, đầu ngó trái ngó phải tìm chiếc xe cô thích.
Khi nhìn thấy một chiếc xe thể thao đỏ rực chói mắt, cô lập tức kêu lên một tiếng.
Chân nhỏ lạch bạch chạy tới, dán người lên nóc xe rồi hít sâu một hơi đầy mê say.
A, mùi tiền bạc!
…Khụ.
Tất cả chỉ là bụi bặm.
Sặc cả cổ họng.
Vì vừa mới ăn quá nhiều thịt, cô ho một cái liền suýt nôn hết ra.
Trong lúc đó, Kỳ Tinh đang lục lọi xăng trong một chiếc xe gần đó.
Trong tận thế, xăng cũng là hàng khan hiếm.
Nhưng thứ này khác với thức ăn.
Người bình thường chẳng ai tự nhiên đi tích trữ xăng, lúc cần thì chạy ra cây xăng thôi.
Mà bây giờ, thời buổi tang thi đầy rẫy.
Việc lục tung bãi xe để kiếm từng giọt xăng rõ ràng là nguy hiểm.
Mất thời gian và chẳng mấy người dám làm.
Nhưng vẫn có vài kẻ vừa liều lĩnh vừa cẩn trọng như Kỳ Tinh.
Anh lục tìm rất kỹ, vận khí cũng tốt.
Cuối cùng cũng kiếm được hai can xăng trong cốp một chiếc xe đậu ở góc khuất.
Xách xăng quay lại tìm Khương Chiêu Tô, Kỳ Tinh nhìn thấy cô đã ngồi chễm chệ trong chiếc xe thể thao đỏ rực.
Vì xe mui trần khá thấp, Khương Chiêu Tô phải dùng hai tay bé xíu đeo bao len để vịn lên cửa sổ, ló đầu ra.
Đôi mắt tròn xoe lấp lánh mong chờ nhìn anh, còn cất tiếng kêu hưng phấn.
“Uuuu!!”
Haha, tôi chọn xe này đó!
“Phú Quý à…”
Kỳ Tinh bất lực gọi cô một tiếng.
“Em thật sự không quan tâm sống chết của tôi nhỉ.”
Anh bảo cô chọn xe, nhưng đâu ngờ cô chọn đúng cái loại giao hàng tận nơi cho tang thi như thế này.
Trong tận thế mà lái siêu xe mui trần, là muốn tặng cơm cho tang thi à?
Hay thấy mình sống lâu quá rồi?
Khương Chiêu Tô dĩ nhiên cũng biết chiếc xe cô chọn chỉ được cái mã ngoài.
Còn an toàn thì không đạt tiêu chuẩn chút nào.
Nhưng cô không quan tâm.
Cô là tang thi, tang thi khác không cắn cô.
Cho dù chúng có bò vào từ cửa sổ, chúng cũng chỉ tấn công Kỳ Tinh thôi.
Mà Kỳ Tinh đâu có phải người tốt lành gì, bị cắn chết cũng chẳng tiếc.
Biết đâu biến thành tang thi rồi còn có thể bầu bạn với cô ấy chứ!
“Gào gào gào!”
Muốn xe này! Nhất định là xe này!
Khương Chiêu Tô hướng về phía Kỳ Tinh gào to, hai tay bé tí ôm chặt lấy cửa sổ xe.
Chẳng khác gì một đứa trẻ thấy món đồ chơi yêu thích, không buông ra nổi.
Thấy cô ngoan ngoãn như vậy, nãy giờ đến súng gây mê cũng chẳng cần dùng.
Kỳ Tinh cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
“Được rồi.”
Sau khi giúp Khương Chiêu Tô chọn kỹ chiếc xe thể thao vừa đẹp vừa hợp gu, Kỳ Tinh lên ghế lái.
Khương Chiêu Tô thấy anh loay hoay bấm vài nút, vậy mà xe lại nổ máy dù không có chìa khóa.
Khương Chiêu Tô trố mắt há mồm.
Người gì mà trông như công tử con nhà quyền quý.
Mười ngón tay chẳng dính nước lã, thế mà lại biết… trộm xe?!
Bản lĩnh này đúng là đáng gờm.
Lốp xe cọ mặt đất.
Chiếc xe thể thao dưới tay Kỳ Tinh như một con mãnh thú vừa tỉnh giấc, rít lên những tiếng gầm trầm đục.
Kỳ Tinh nhướng mày: “Ồ, xe này còn chạy được thật.”
Thấy anh mỉm cười đầy hứng khởi, Khương Chiêu Tô bỗng cảm thấy lạnh sống lưng.
Cô cứng người, rồi run rẩy với tay đeo bao len cài đai an toàn một cách chật vật.
Quả nhiên…
Chỉ một cú đánh lái điệu nghệ, xe lao vút khỏi bãi đỗ như lướt trên mặt băng.
Đai an toàn lập tức phát huy tác dụng, kịp giữ cô khỏi đập đầu vào kính chắn gió.
Khi xe lên đường chính, trong đầu Khương Chiêu Tô chỉ còn vang lên một câu.
A a a a a a a a!
Cho tôi xe mui kín đi!!
Ai đời lại đua xe trong thành phố thế này?!
Dù là tận thế, không cần đèn đỏ đèn xanh, thì cái cách Kỳ Tinh lái xe vẫn quá mức điên rồ.
Anh ta chẳng tuân theo bất kỳ luật giao thông nào, chỉ dựa vào hiệu năng của xe mà phóng bạt mạng.
Vừa nãy còn giả bộ nhút nhát, nói sợ gặp tang thi, vậy mà khi thật sự đụng phải.
Kỳ Tinh chẳng tránh né gì mà thẳng tay cán qua!
Dọc đường, Khương Chiêu Tô trơ mắt nhìn đồng loại tang thi của mình từng đứa lao tới, rồi bị xe anh húc bay sáu bảy mét.
Chúng chưa kịp bò dậy đã bị cán thêm lần nữa, óc và máu văng tung tóe.
Khung cảnh chẳng khác gì địa ngục luyện xác, máu me be bét khiến Khương Chiêu Tô tê hết da đầu, lạnh ngắt toàn thân.
Môi cô run lên, trong lòng không ngừng tụng niệm.
Ngàn vạn nẻo đường, an toàn là trên hết.
Xe đi không đúng luật, người thân hai hàng lệ.
Khương Chiêu Tô không có người thân, nên chỉ biết tự mình rơi hai hàng nước mắt.
Nhưng còn chưa kịp rơi xuống má, nước mắt đã bị gió lạnh quất vào mặt tới nỗi đóng băng.
Nếu đây là một chiếc xe bình thường, chắc chắn không thể đạt được tốc độ như hiện tại.
Dù có cố gắng lắm thì Khương Chiêu Tô cũng chỉ có thể mở cửa sổ xuống một chút.
Tận hưởng chút gió cho thoải mái mà thôi.
Nhưng xui xẻo thay, đây lại là chiếc siêu xe thể thao mà cô đã chọn rất kỹ càng.
Chiếc xe màu đỏ rực như ngọn lửa, lao vút đi như một mũi tên rời cung, phóng băng băng trên con đường vắng.
Hai bên đường, những tòa nhà như đang vụt qua nhanh chóng.
Chẳng khác nào những khung hình trong một bộ phim tua nhanh, bị họ bỏ lại phía sau.
Ở tốc độ cao như thế, Khương Chiêu Tô đang ngồi ở ghế phụ bị gió lùa đến mức gần như không mở nổi mắt.
Bên tai cô chỉ còn tiếng gió gào rú, cô vừa la hét om sòm vừa hoảng loạn dùng tay ôm chặt lấy mặt mình.
Sợ rằng mớ thịt thối trên mặt không chịu nổi sức gió và sẽ bay mất theo gió luôn.
Vậy mà cái tên chết tiệt Kỳ Tinh nhìn thấy dáng vẻ của cô lại cười càng khoái chí, lớn tiếng hỏi.
“Phú Quý! Ngồi siêu xe thấy sướng không?!”
“Gào gào gào gào gào gào!!!”
Khương Chiêu Tô gào lên đáp lại.
Làm ơn chạy chậm lại đi!
Mặt cô đã rụng mấy mảng thịt rồi, sắp bị thổi thành tang thi phiên bản Bạch Cốt Tinh luôn rồi đây này!
“Ồ?”
Kỳ Tinh nghiêng đầu nhìn cô.
“Phú Quý bảo vẫn chưa đủ nhanh hả? Vậy tăng tốc tiếp nhé?”
“Được thôi!”
Anh gật đầu, đôi mắt hồ ly xinh đẹp hơi híp lại, sủng nịnh nói.
“Phú Quý nói sao thì là vậy nhé.”
Chân ga bị anh đạp mạnh đến tận cùng, động cơ gầm rú còn dữ dội hơn trước.
Khương Chiêu Tô hét thảm một tiếng, dùng tiếng tang thi mà gào lên.
“Gàooooo!!!”