Khi màn đêm buông xuống.

Trời tối nhanh đến mức không còn thấy rõ đường đi, lúc ấy Kỳ Tinh mới giảm tốc độ xe.

Cảm nhận được tiếng gió bên tai không còn mạnh như trước.

Khương Chiêu Tô từ trong cánh tay đang gối đầu ngẩng lên, mơ màng nhìn quanh bốn phía.

Họ đã rời khỏi khu trung tâm phồn hoa.

Hiện đang chạy xe trên một con đường lớn giữa vùng quê.

Không khí ở vùng ngoại ô trong lành hơn trong thành phố rất nhiều.

Xung quanh là những cánh đồng bát ngát nối tiếp nhau.

Xe chạy thêm khoảng mười phút nữa.

Khương Chiêu Tô nhìn thấy một thị trấn nhỏ hiện ra phía trước.

Cũng đúng lúc đó, Kỳ Tinh dừng xe lại.

“Xuống đi, Phú Quý. Tối nay nghỉ ở đây.”

Kỳ Tinh nói với cô, đứng dậy từ ghế lái, vòng qua bên kia xe, định đưa tay ra mở cửa cho cô.

Nhưng anh còn chưa kịp chạm vào cửa xe, Khương Chiêu Tô đã tự tháo dây an toàn.

Hai chân dùng lực bật mạnh, nhảy thẳng từ ghế phụ xuống đất.

Hai tay dang cao, tiếp đất gọn gàng hoàn hảo.

Làm xong, cô còn không quên liếc Kỳ Tinh một cái bằng đôi mắt đen láy pha chút trắng, đầy vẻ khinh bỉ.

Hừ.

Vừa nãy dọa cô sợ đến nỗi suýt nhảy dựng, giờ lại làm ra vẻ lịch thiệp giả tạo.

Ai cần anh giúp?

Nhưng mà… Kỳ Tinh là kiểu người thần kinh không bình thường, đầu óc cứ như có dây chập.

Lúc thì bỗng nhiên nổi điên nói mấy câu khiến người nghe chết khiếp.

Lúc lại tỏ ra tốt bụng một cách lạ lùng, cãi nhau thế nào cũng không giận.

Bị cô lườm một cái, Kỳ Tinh không hề ngượng ngùng hay tức giận.

Ngược lại còn khoanh tay trước ngực, vỗ tay khen.

“Wow, Phú Quý thân thủ giỏi ghê, làm vận động viên thể thao chắc cũng dư sức ấy chứ!”

Phản ứng của anh khiến Khương Chiêu Tô có cảm giác như vừa tung một cú đấm vào bông gòn.

Tức chết mất!

Giống trong thành phố, thị trấn nhỏ này cũng rất vắng vẻ, gần như không thấy bóng người.

Chỉ có vài con tang thi bị tiếng xe thể thao của họ thu hút, vừa rít gào vừa lao tới.

Rồi bị Kỳ Tinh dùng dây leo quất mạnh, dứt khoát cắt đứt đầu từng con.

Tuy thị trấn nhỏ nhưng vẫn có đầy đủ cơ sở vật chất.

Ngoài những căn nhà dân tự xây, còn có vài cửa hàng và khách sạn.

Kỳ Tinh tìm một khách sạn, gọi Khương Chiêu Tô vào theo.

Tầng một khách sạn là phòng ăn, tầng hai mới là chỗ nghỉ ngơi.

Vào trong, Kỳ Tinh đi thẳng vào bếp, xem còn đồ gì ăn được không.

Cả buổi trưa Khương Chiêu Tô không thấy Kỳ Tinh ăn gì.

Cứ tưởng anh là kiểu đàn ông tiên khí đầy mình, chỉ sống nhờ sương mai.

Bây giờ nhìn anh lục tung cả bếp tìm đồ ăn, cô mới thấy anh đúng là con người thật sự.

Tiếc rằng lần này Kỳ Tinh không gặp may.

Kho thực phẩm sớm đã bị cướp sạch.

Anh tìm một hồi lâu cũng chỉ vớt vát được mấy túi bánh mốc meo.

Mùi tanh nồng từ đó còn gắt hơn cả mùi trên người Khương Chiêu Tô.

Không thể nuốt nổi.

Thấy Kỳ Tinh tiếc hùi hụi ném mấy gói bánh mốc đi.

Khương Chiêu Tô không khỏi thấy may mắn vì giờ mình là tang thi.

Không cần bận tâm chuyện ăn uống như con người.

Cũng nên để anh ăn thử chút đồ tang thi xem sao.

Dù sao nhìn anh cũng không giống người thường cho lắm.

Nghĩ vậy, Khương Chiêu Tô đưa tay chỉ vào ba lô sau lưng anh.

“Gào gào!”

“Lại đói à?”

Kỳ Tinh lấy thịt ra cho cô.

Nhưng Khương Chiêu Tô không tự ăn mà dùng hai tay kẹp lấy cánh tay anh, đẩy miếng thịt về phía mặt anh.

“Gào gào!”

Cô ra hiệu cho anh há miệng.

“Hả?” 

Kỳ Tinh ngẩn ra, rồi mới hiểu ý cô: “Cho tôi ăn á?”

“Ngào!”

Cô gật đầu xác nhận.

“Tôi không ăn.”

Khương Chiêu Tô hơi bất ngờ. 

Không ngờ cái người chẳng biết xấu hổ này lại có lúc giữ được một chút nhân tính như vậy.

Nhưng ngay sau đó, Kỳ Tinh lại nói.

“Miếng này chua quá, nuốt không trôi.”

Khương Chiêu Tô: “……”

Một người đến cả bánh mốc cũng không buông tha lại dám chê đồ của cô?!

Cuối cùng, với vẻ mặt cực kỳ đau lòng.

Kỳ Tinh lấy ra hai cái bánh nén khô và một chai nước sạch từ ba lô, dùng tạm làm bữa tối.

Hai người lên lầu.

Tang thi là sinh vật hoạt động về đêm, ban đêm càng trở nên mạnh mẽ và linh hoạt hơn ban ngày.

Dù đã di chuyển cả ngày, Khương Chiêu Tô lại không thấy mệt, ngược lại còn tỉnh táo hơn.

Có vẻ Kỳ Tinh cũng biết điều đó, nên dùng dây thừng trói cô lại trên chiếc giường lớn trong phòng.

Còn mình thì sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi.

Đêm càng lúc càng sâu, Khương Chiêu Tô lại càng khó ngủ, cứ nằm trằn trọc mãi.

Lúc cô bắt đầu cảm thấy bực bội vì tưởng mình mất ngủ, thì bất ngờ nghe thấy tiếng ai đó đang khóc ngoài hành lang.

“Hu hu… Hu hu…”

Phòng cô không có cửa sổ đóng kín, gió lạnh lùa vào kêu rít từng đợt quái dị.

Hòa cùng tiếng khóc yếu ớt, không phân biệt được là nam hay nữ.

Nghe đến rợn người trong màn đêm tăm tối không một ánh đèn.

Ban đầu Khương Chiêu Tô còn tưởng là mình nghe nhầm.

Nhưng khi nhận ra tiếng khóc ngày càng rõ ràng và như đang tiến gần đến phòng mình, toàn thân cô nổi da gà.

Mẹ ơi, chẳng phải đây là tận thế sao?

Sao còn có… ma nữa?

Khương Chiêu Tô hoảng loạn, cố xoay người, vùng vẫy muốn thoát khỏi dây trói.

Tang thi về đêm thường tăng mức độ tấn công, hành động cũng linh hoạt nhanh nhẹn hơn.

Cô dồn sức vùng vẫy, giường phát ra tiếng kẽo kẹt dữ dội.

Cuối cùng, dây thừng kêu “rẹt” một tiếng rồi đứt.

Nhưng ngay lúc đó, tiếng khóc kia cũng đã áp sát đến trước cửa phòng cô.

Khương Chiêu Tô cảm nhận được một luồng khí tức kỳ lạ.

Giống như con người, mà cũng giống như đồng loại của cô.

“Hu hu… mẹ ơi…”

Ngoài cửa vang lên tiếng cào mạnh, dường như là ai đó đang dùng móng tay cào lên cánh cửa gỗ.

Khương Chiêu Tô căng thẳng đến cực điểm, đang lúc cô định bật dậy ra xem rốt cuộc là thứ gì thì…

Từ dưới gầm giường bỗng vọt ra một dây leo, quấn lấy mắt cá chân cô.

“Gào!!”

Dây leo lạnh lẽo và ẩm ướt, khiến thần kinh vốn đã căng như dây đàn của Khương Chiêu Tô bị kích động đến cực điểm. 

Cô hét thảm lên một tiếng, sau đó bị kéo mạnh xuống gầm giường.

Ngay sau đó, một bàn tay ấm áp thay thế dây leo, giữ lấy cổ chân cô, rồi kéo cô ôm vào lòng.

Không biết từ khi nào, Kỳ Tinh đã lén vào phòng, quỳ một gối sau gầm giường.

Một tay ôm lấy vai cô, tay kia đặt lên môi ra hiệu im lặng. 

Anh thì thầm: “Phú Quý, có rắc rối rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play