Cửa hàng thú cưng đương nhiên là nơi bán đồ cho thú cưng rồi.

Vậy mà hai người, một người một tang thi, vào cửa hàng thú cưng làm gì chứ?

Trong đầu Khương Chiêu Tô đầy mông lung, không hiểu nổi suy nghĩ của Kỳ Tinh.

Nhưng cô cũng không dám cãi lại lời anh, đành ngoan ngoãn theo vào.

Cửa hàng thú cưng này rõ ràng đã bị lục tung, kệ trưng bày bừa bộn.

Dưới đất còn có vết máu khô và vài chiếc túi đựng đồ in hình mèo chó dễ thương.

Khương Chiêu Tô ngẩn người nhìn mấy chiếc túi đó.

Dựa vào chữ viết trên bao bì mà nhận ra, đây là bao đóng gói thức ăn cho mèo và chó.

Trong đầu Khương Chiêu Tô bất chợt hiện lên một ký ức cũ mờ nhạt.

Hồi tiểu học, vì học giỏi, cô được thầy cô xếp ngồi cùng bàn với một cậu bạn học kém.

Một thằng béo ục ịch, với mong muốn nó sẽ học theo cô.

Lúc đó, Khương Chiêu Tô còn đang sống trong trại trẻ mồ côi, cơ thể gầy yếu, ngày nào cũng đói meo. 

Trong khi đó, thằng bé kia gia đình khá giả, mỗi ngày đến trường đều mang theo một ít đồ ăn vặt.

Khương Chiêu Tô thường xuyên bị mùi thơm từ những món chưa từng được ăn kia như mực cay, bò khô... làm chảy nước miếng. 

Cô đành giúp thằng béo làm bài tập để đổi lấy chút đồ ăn vặt.

Cho đến một hôm, cậu ta mang đến một gói snack cô chưa từng thấy bao giờ.

Trên bao in hình một con chó Samoyed đáng yêu.

Bên cạnh là mấy dòng chữ nước ngoài mà cô không hiểu, nhìn qua thì tinh xảo và sang trọng lắm.

Người bạn keo kiệt kia hôm nay lại hào phóng tặng cô gói snack đó.

Bảo là để cảm ơn cô vì đã giúp cậu ta làm bài tập.

Khương Chiêu Tô không chút nghi ngờ, mở ra ăn.

Snack bên trong trông hơi giống socola viên, giòn rụm, nhai kỹ lại có mùi thịt đậm đà. 

Cô rất thích.

Cô vừa ăn xong thì cậu ta bỗng cười hả hê, đập bàn rồi hét lên giữa lớp.

“Cả lớp nhìn nè! Khương Chiêu Tô ăn đồ của chó! Nó là chó đó!”

Lúc ấy Khương Chiêu Tô mới biết, món đó là thức ăn cho chó.

Mà đồ ăn cho chó còn bổ dưỡng và nhiều thịt hơn cả những gì cô thường ăn.

Trước sự trêu chọc đó, cô không nói gì, chỉ lặng lẽ nhét gói thức ăn cho chó vào cặp.

Tan học, cô cất gói đó đi, rồi trên đường trở về trại trẻ, lôi ra ăn hết sạch.

Hôm ấy, lần đầu tiên sau bao lâu, cái bụng không còn réo cồn cào, dạ dày ấm áp vì no nê.

Khương Chiêu Tô cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Tóm lại, bài học lớn nhất cô rút ra từ chuyện đó là, có tiền đúng là tốt thật. 

Đến cả chó nhà người ta cũng ăn ngon hơn cô.

Tận thế ập đến, lương thực khan hiếm. 

Miễn là đồ nhập khẩu, bất kể là thức ăn cho mèo hay chó, miễn ăn được là đã rất quý.

Nghĩ vậy, Khương Chiêu Tô như phát hiện ra kho báu mới.  

Cô vội vàng chỉ tay vào mấy túi thức ăn chó rơi trên đất.

Hướng về phía Kỳ Tinh đang loay hoay tìm gì đó mà la lớn.

“Grào grào grào grào grào!”

Kỳ Tinh đang bới đồ thì quay đầu lại, thấy Khương Chiêu Tô kích động ra hiệu.

Anh liếc nhìn mấy túi thức ăn trên sàn rồi ngẫm nghĩ.

“Phú Quý muốn nuôi chó à?”

Khương Chiêu Tô: “…”

Người này nghĩ cái gì vậy trời?

Cô cứng người, cúi xuống nhặt túi lên, đổ mấy viên vào miệng.

Kỳ Tinh lúc này mới hiểu ra: “À, ý cô là cái này ăn được à?”

Khương Chiêu Tô gật đầu như gà mổ thóc, tay chống hông, tự cảm thấy mình thông minh xuất sắc.

Kỳ Tinh nhìn vẻ mặt tự đắc của cô thì thở dài, bất lực nói.

“Phú Quý à, cô đã biến thành tang thi rồi, sao còn muốn ăn đồ chó vậy? Không thể có chút khí chất hơn được à?”

Khương Chiêu Tô chỉ vào túi, rồi chỉ vào Kỳ Tinh, xấu hổ gào lên.

“Grừ grừ grừ!”

Là định cho anh ăn đó!

Dù sao thì Kỳ Tinh cũng là người đầu tiên cô gặp lại sau tận thế, còn có vẻ rất mạnh nữa.

Khương Chiêu Tô quyết định.

Khi chưa đủ sức tự mình tồn tại hoặc đối phó dị năng giả, thì phải bám chặt lấy anh.

“Ồ, là muốn tôi ăn à?”

Kỳ Tinh hiểu ý, đáp: “Chỗ này mấy món như thức ăn mèo, chó chắc cũng bị người ta cướp sạch rồi, chẳng còn gì ăn đâu.”

“Grừ grừ grừ grừ grừ grừ?”

Vậy anh tính sao?

“Không sao. Tôi chưa đói.”

Kỳ Tinh vừa trả lời vừa cười rạng rỡ, khoanh tay ôm ngực, giả vờ cảm động.

“Phú Quý biết quan tâm tôi rồi! Cảm động thật.”

“Oẹ…”

Khương Chiêu Tô không nhịn được nữa, bị anh làm buồn nôn.

“Phú Quý, xem ra dạ dày cô không ổn lắm.”

Kỳ Tinh nhíu mày, từ kệ bước đến, lấy từ trong túi ra miếng thịt.

“Cô xem, gầy như vậy rồi, mau ăn chút đi.”

Nếu cứ ăn thế này, sớm muộn gì Khương Chiêu Tô cũng bị anh vỗ béo thành tang thi cỡ bự mất.

Trong khi cô ngồi ở cửa nhai thịt nhóp nhép, thì Kỳ Tinh tiếp tục lục đồ.

Khương Chiêu Tô phát hiện, tuy bề ngoài anh trông như công tử con nhà giàu.

Sống trong nhung lụa, nhưng thật ra lại rất thích… nhặt ve chai.

Anh cực kỳ mê mẩn việc bới đồ trong đống đổ nát kiểu này, như thể đang khai quật kho báu.

Chờ cô ăn xong thì Kỳ Tinh cũng tìm được thứ mình cần.

Khương Chiêu Tô nhìn thiết bị bằng kim loại sáng lấp lánh trên tay anh, im lặng.

Cô không phải chó thật đâu, nhưng anh thì đúng là đồ chó đó!

Kỳ Tinh dường như hiểu ánh mắt kháng cự của cô, kiên nhẫn giải thích.

“Chỉ là biện pháp phòng ngừa thôi, không có ý xúc phạm đâu.”

“Tôi cũng phải nghĩ đến sự an toàn của bản thân chứ.”

“Hoặc là nhổ răng, hoặc là đeo cái này.”

Anh rất dân chủ, đưa ra hai lựa chọn.

“Phú Quý tự chọn đi.”

Khương Chiêu Tô: “……”

….

Rời khỏi cửa hàng thú cưng.

Trên mặt Khương Chiêu Tô giờ gắn thêm chiếc rọ mõm, tay thì đeo bao tay chắc chắn.

Thân là một tang thi mà bị trói hai vũ khí chí mạng, cô thấy vô cùng khó chịu. 

Khuôn mặt nửa thối nửa người hiện rõ vẻ u sầu.

Kỳ Tinh đưa tay khoác vai cô như anh em chí cốt, an ủi.

“Không sao đâu Phú Quý. Tuy giờ cô không cắn người được, nhưng tôi sẽ bảo vệ cô. Chúng ta vừa cùng nhau vào sinh ra tử mà, cô không tin tưởng anh trai đây sao?”

Ha ha.

Miệng đàn ông, lời dối trá.

Cô mà tin anh, thì đúng là không còn bao lâu để sống nữa rồi.

Khương Chiêu Tô mím chặt môi.

Quyết tâm từ nay về sau sẽ làm một tang thi lạnh lùng, vô cảm.

Kkhông nói không rằng, mặc kệ Kỳ Tinh trêu chọc.

“Phú Quý à, đói bụng thì kêu một tiếng. Anh trai sẽ giúp cô tháo cái rọ mõm kia xuống, cho cô ăn thịt.”

Cô thích điều đó.

Nhưng không muốn ăn.

Khương Chiêu Tô cúi đầu, chán nản lê bước theo sau Kỳ Tinh mà chẳng hề nhận ra rằng.

Phía sau họ, từ một khe đất phủ đầy rêu phong, một mầm cây xanh non đang lặng lẽ nhú lên.

Gió thổi qua, chồi non màu lục khẽ lay động.

Mang đến một làn sinh khí trái ngược hẳn với khung cảnh ảm đạm của thành phố chết chóc.

Cùng lúc ấy, con quạ đen mà Khương Chiêu Tô vừa nhìn thấy vẫn còn đang lượn vài vòng trên bầu trời mù khói.

Rồi đột ngột đáp xuống biển hiệu của một cửa tiệm cũ nát. 

Đôi mắt đỏ như máu của nó vẫn dán chặt vào hai bóng người phía trước. 

Một người, một tang thi hoàn toàn không nhận ra mầm cây nhỏ kia đã từ lúc nào bò tới ngay dưới chân cửa tiệm nơi nó đậu.

Chỉ trong chớp mắt, mầm cây nhỏ bỗng hóa thành một sợi dây leo thô to và cứng cáp.

Bất ngờ trồi lên từ lòng đất, đâm xuyên thẳng qua ngực con quạ.

Tội nghiệp con quạ.

Chưa kịp kêu lên một tiếng đã bị dây leo kéo thẳng xuống khe đất. 

Lông vũ và tứ chi văng tứ phía, rơi vãi đầy mặt đất.

Chỉ còn lại một cái xác khô nát vụn, không còn nguyên vẹn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play