Việc Kỳ Tinh chen ngang như thế.
Khiến cho cảm xúc thương xót mà Khương Chiêu Tô vừa mới có.
Bởi vì bản thân từ người biến thành tang thi bỗng dưng biến mất sạch sẽ.
Biến thành tang thi thì sao chứ?
Ít nhất cô xuyên tới nơi này là một tang thi vẫn còn nguyên vẹn.
Đâu có giống tên lực sĩ khi nãy, cơ bắp lồi lõm như bị xé toạc.
Cổ họng vỡ nát mà còn có thể tru lên đau đớn như bị móc tim lột ruột.
Khương Chiêu Tô cũng chẳng dám tưởng tượng anh ta đã phải chịu đau đớn đến mức nào.
Dù sao thì, cũng là do anh ta đáng đời thôi.
Đến nước này rồi còn lảm nhảm ba cái chuyện dưới thắt lưng.
Cứ dong dài nói mấy lời kinh tởm, làm Kỳ Tinh phát chán.
Giờ thì tốt rồi, đầu rơi xuống, nhẹ cả người.
Khương Chiêu Tô âm thầm tự trấn an mình, rất nhanh đã tiếp nhận thân phận tang thi của bản thân.
Có luật cho người, cũng phải có quy cho tang thi.
Cô hiện tại là tang thi, vậy thì phải ăn thịt người.
Không ăn thịt người là chết đó!
Hoặc cô chết, hoặc người khác chết, thế thì để người khác chết đi còn hơn.
Hơn nữa, dù là tang thi, cô cũng là một tang thi nhỏ biết giữ kỷ cương.
Chỉ giết kẻ xấu, coi như thay trời hành đạo.
Một tang thi thiện lương đáng yêu như cô được lấp đầy bụng, cũng coi như hai gã kia tích được đức.
Còn về sau thì sao ư?
Sống nổi tới ngày mai đã là kỳ tích, chuyện sau tính sau.
Khương Chiêu Tô bước đi cứng ngắc, lẽo đẽo theo Kỳ Tinh rời khỏi siêu thị.
Quay lại con phố nơi cô vừa tỉnh dậy.
Bên ngoài trời đã tạnh, nhưng bầu trời vẫn âm u.
Mây đen đè nặng trên đỉnh đầu, màu xám xịt khiến người ta cảm thấy áp lực và cô quạnh.
Khương Chiêu Tô đưa mắt đánh giá xung quanh, lúc này mới nhận ra.
Thành phố nhìn thì sầm uất với cao ốc san sát, nhưng thật ra lại hoàn toàn không có sức sống.
Xe cộ ngổn ngang đậu hai bên đường.
Các cửa tiệm phần lớn đã đóng chặt cửa cuốn inox.
Vài cửa kính còn sót lại cũng bị đập phá, mảnh vụn pha lê và rác rưởi vương vãi khắp nơi.
Tòa nhà chọc trời phía xa không còn chút ánh sáng.
Mặt kính loang lổ vết nứt phản chiếu bầu trời u ám, như một tấm bia mộ khổng lồ mang theo bi thương lặng lẽ.
Đây là một thành phố đã bị bỏ hoang.
Trước kia Khương Chiêu Tô từng vô cùng ngưỡng mộ những nhân viên văn phòng làm việc trong các cao ốc này.
Cảm thấy họ là những người thành công trong xã hội, là người chiến thắng của đời.
Cô từng mơ mình cũng sẽ trở thành một phần trong đó.
Nhưng khi tận thế ập đến, thành công kiểu đó, giữa thời đại này, lại trở nên vô nghĩa.
Sống sót mới là điều quan trọng nhất.
Nghĩ đến đây, Khương Chiêu Tô bất giác dừng bước, ngửa mặt về phía tòa nhà cao lớn kia, tru lên.
“Grừ grừ grừ!”
“Sao nữa đấy?”
Kỳ Tinh đi sau cô thấy vậy liền bất đắc dĩ hỏi.
“Grừ grừ grừ grừ grừ grừ!”
Khương Chiêu Tô ngửa đầu nhìn trời, vung tay loạn xạ, tru thảm như đang cầu cứu.
Cứu mạng! Cổ cô mỏi quá rồi, mắc kẹt mất!
Cơ thể tang thi sau khi chết lâu ngày cũng chẳng khác người chết bao nhiêu.
Phân hủy, cứng đờ, hơi sơ sẩy là rớt ra miếng thịt thối hay mảnh xương.
Kỳ Tinh bước lại gần, quan sát cô vài giây, sau đó vỗ bốp một cái lên đầu cô.
Anh trông có vẻ gầy yếu, nhưng lực tay lại lớn đến đáng sợ.
Khó trách có thể dễ dàng bẻ gãy tay của một dị năng giả.
“Oẹ…”
Cú vỗ làm đầu Khương Chiêu Tô choáng váng, cổ thì ổn rồi nhưng suýt nữa óc trào ra khỏi miệng.
Cô nôn mửa một trận, ói ra đống thứ dơ bẩn.
Cuối cùng còn bị mùi vị đó làm cho bản thân tiếp tục nôn khan.
“Phú Quý à, nhìn trời mà suýt vặn luôn cổ, cô thật sự là đã chết rồi.”
Kỳ Tinh khoanh tay đứng bên cạnh, thản nhiên cười giễu.
“Cô là tang thi nhỏ yếu thế này, người thường cũng có thể dùng gậy gõ bay đầu. Gặp được một người tốt bụng như tôi, lẽ ra nên mừng rỡ mới đúng.”
Người tốt bụng? Cái thứ đang phồng lên sau lưng anh là gì hả?
Vừa mới giết hai mạng xong, một kẻ là tang thi nhỏ dễ thương, còn kẻ kia tự xưng là người tốt nhân hậu.
Tuyệt thật đấy!
Khương Chiêu Tô còn đang nôn nên không phản bác được, đành dùng ánh mắt khinh bỉ lườm Kỳ Tinh.
Chỉ là người này thật sự mặt dày đến mức khiến người ta phải nể.
Cô càng trừng mắt, Kỳ Tinh lại cười càng đậm, đôi mắt dài hẹp như hồ ly cong cong.
Chờ cô nôn xong, anh lấy từ balo ra hai miếng thịt đưa cho cô, làm ra vẻ quan tâm.
“Vừa ói hết rồi, ăn lại chút cho đỡ mệt.”
Bị Khương Chiêu Tô phẫn nộ hất văng.
“Grừ grừ grừ!”
Bụng cô no rồi! Không cần ăn thêm!
Kỳ Tinh không giận, ngược lại cảm thấy con tang thi nhỏ này thật sự rất nhân tính hóa.
Nó biết sợ, có cá tính, thậm chí còn cảm thấy buồn nôn khi ăn thịt sống.
Chẳng lẽ vẫn còn sót lại ý thức con người?
Thú vị đấy.
Càng tiếp xúc nhiều, hứng thú của Kỳ Tinh dành cho Khương Chiêu Tô càng tăng.
Thật ra, ban đầu anh cũng hơi do dự có nên dẫn cô theo không.
Dù gì tang thi dù có đáng yêu thế nào cũng vẫn ăn thịt người.
Ai mà biết được liệu có khi nào cô nổi điên cắn anh một phát?
Nhưng giờ thì anh bỗng nghĩ ra một ý.
Anh có thể nhổ hết răng và móng vuốt của cô mà!
Không còn nanh vuốt, tang thi còn yếu hơn người thường, hoàn toàn có thể nuôi như thú cưng vậy.
Vậy chẳng phải giải quyết xong mọi vấn đề rồi sao?
Sau khi hất thịt của Kỳ Tinh ra, Khương Chiêu Tô lại bắt đầu hối hận.
Phí quá, uổng quá.
Cô nuốt nước bọt nhìn đống thịt rớt dưới đất, lấm lem bụi bẩn.
Nhưng vừa ngẩng đầu đã chạm phải ánh nhìn chăm chú của Kỳ Tinh, khiến cô thiếu chút nữa là hồn vía lên mây.
Chết tiệt.
Rõ ràng anh có gương mặt rất ưa nhìn, nhưng chẳng hiểu sao lại khiến người ta rợn da gà.
So với mấy tang thi gớm ghiếc trong phim kinh dị còn dọa người hơn.
Kỳ Tinh bắt gặp ánh mắt cô, mỉm cười ôn hòa, giọng nói dịu dàng như đang tỏ tình.
“Tang thi nhỏ, nếu còn nhe răng trợn mắt với tôi, tôi sẽ nhổ từng chiếc răng của cô ra, rồi nhét hết vào hốc mắt cô đấy.”
Khương Chiêu Tô: “…”
Cô không dám nữa.
Cô biết người đàn ông này đẹp thì đẹp thật, nhưng tâm địa lại độc ác vô cùng.
Câu vừa rồi anh nói hoàn toàn có thể thực hiện.
Khương Chiêu Tô lập tức cụp cổ.
Thấy vậy, Kỳ Tinh cười khẽ.
Đưa tay vỗ vỗ cái đầu nhỏ của cô như vỗ quả dưa hấu, nhẹ giọng dỗ dành.
“Không sao đâu, ngoan nào. Chỉ cần Phú Quý ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ không nhổ răng hay móng vuốt đâu nhé.”
Khương Chiêu Tô đứng không vững, chân mềm nhũn như sắp khuỵu xuống.
Nếu không phải cô đã trở thành tang thi, mất đi chức năng bài tiết, e là đã sợ đến mức tiểu ra quần rồi.
Người đàn ông kia… còn đáng sợ hơn cả tang thi.
Kỳ Tinh rất giỏi trong việc ra tay đúng lúc, lại biết cách dùng chiêu đánh một cái rồi dỗ một cái.
Vừa mới dịu dàng, nhẹ nhàng buông lời đe dọa cô xong.
Anh liền móc trong túi ra một miếng thịt ngọt để dỗ dành.
Khương Chiêu Tô bắt đầu nghi ngờ, có khi anh chẳng phải muốn giấu kỹ cái túi đầy thịt đó đâu.
Kỳ Tinh chưa nói rõ kế hoạch sắp tới là gì, Khương Chiêu Tô cũng chẳng biết mình nên đi đâu.
Cứ thế, hai người lững thững lang thang không mục tiêu, đi dọc con đường lớn như thể đang tản bộ.
Mãi đến khi thấy một cửa hàng phía trước, Kỳ Tinh mới đột ngột gọi cô lại.
“Phú Quý!”
Khương Chiêu Tô đang ngẩn người nhìn con quạ đen trên mái hiên phía xa thì giật mình quay đầu lại.
Thấy Kỳ Tinh đứng trước một cửa tiệm bán đồ dùng cho thú cưng, anh vẫy tay với cô:
“Lại đây, vào trong xem thử có gì còn dùng được không."