Kỳ Tinh thật sự rất thông minh.

Mà người thông minh, đôi khi lại hay có xu hướng phức tạp hóa vấn đề một cách bản năng.

Vì vậy khi thấy Khương Chiêu Tô loạng choạng đi mở cửa, Kỳ Tinh thực sự tin rằng cô có cách đối phó với loại tang thi biến dị ngoài kia.

Dù sao thì hiện tại anh cũng được xem là chỗ dựa của Khương Chiêu Tô, mà cô lại luôn tỏ ra rất "có nhân tính" trước mặt anh, không thể nào không nhận thức được điều đó.

Thông minh như Kỳ Tinh, thế nào cũng không thể nghĩ tới chuyện Khương Chiêu Tô.

Một tang thi có ý thức, sợ hãi và nhát gan chẳng khác gì một con chuột, lại không biết rằng những chủng biến dị kia tiến hóa nhờ nuốt tinh hạch của tang thi và con người.

Thực tế thì, đối với tang thi biến dị, đôi khi tinh hạch của tang thi còn hấp dẫn hơn cả của con người.

Cho nên anh rút ra kết luận, Khương Chiêu Tô chắc chắn đang mạo hiểm thân mình, cố tình dụ chủng biến dị để giành thời gian cho anh quan sát và đánh bại nó.

Chỉ đến lúc đó, anh mới thực sự có chút tin tưởng cô.

Sau khi dùng khăn tay lau mặt cho Khương Chiêu Tô, Kỳ Tinh mỉm cười thân thiện với cô, vỗ nhẹ lên vai.

“Phú Quý, lần này làm tốt lắm. Sau này anh nhất định sẽ tìm món ngon cho em bồi bổ.”

Không hiểu sao Kỳ Tinh lại tăng độ hảo cảm với cô, khiến Khương Chiêu Tô sững sờ.

“???”

Nghe Kỳ Tinh nói xong, Khương Chiêu Tô mới biết thì ra không chỉ loài người mới có sự tàn sát đồng loại, tang thi cũng vậy.

Chính vì sự ngu ngốc và hấp tấp của mình, cô đã mất đi chân phải.

Dù không cảm thấy đau, nhưng chuyện vừa trải qua cũng đủ khiến cô run sợ trong lòng.

Chỉ lúc này, Khương Chiêu Tô mới thật sự cảm nhận được sự tàn khốc của tận thế.

Cô đã trở thành tang thi, vậy mà vẫn có thể rơi vào nguy hiểm như thế, có thể mất mạng bất cứ lúc nào!

Điều duy nhất khiến cô nhẹ nhõm một chút là Kỳ Tinh, người luôn hẹp hòi lại không trách móc việc cô mở cửa lần này.

“Ách… a a…”

Cô không thể nói thành lời, chỉ có thể chỉ vào phần chân cụt của mình, sốt ruột nhìn Kỳ Tinh cầu cứu.

Chân cô giờ phải làm sao đây?

Cô đã yếu thế như vậy rồi, chẳng lẽ còn phải thành một tang thi tàn tật nữa sao?

Thật sự, tình trạng hiện tại của cô sẽ vô cùng bất tiện cho hành trình sau này của họ.

Kỳ Tinh xoa cằm, chăm chú nhìn phần chân đứt của cô vài giây, đột nhiên vỗ tay một cái như vừa nảy ra sáng kiến.

Khương Chiêu Tô trừng to mắt, nhìn anh quay người lại, dùng bàn tay trắng trẻo sạch sẽ lục lọi cái xác của chủng biến dị đã bị giẫm đến nát bấy dưới đất, óc và mủ trộn lẫn bầy nhầy.

Cô thậm chí còn nghe được tiếng những ngón tay thon dài khỏe mạnh của Kỳ Tinh quậy trong đống óc nát đó, dính nhớp không chịu nổi.

Dạ dày cô cuộn lên từng đợt, suýt nữa nôn ra thêm lần nữa.

Không lâu sau, Kỳ Tinh tìm được thứ mình cần, hai ngón tay thon dài kẹp ra một viên tinh hạch to cỡ đồng xu màu vàng xỉn như cục đá bẩn.

Anh dùng khăn tay lau sạch viên tinh hạch và tay mình, rồi đưa đến bên miệng Khương Chiêu Tô.

“Ăn nó đi.”

Khương Chiêu Tô: “……”

Cái này… có khác gì ăn phân đâu?

Thấy cô mím môi, mặt tỏ vẻ miễn cưỡng, Kỳ Tinh kiên nhẫn giải thích.

“Đây là tinh hạch của tang thi biến dị. Ăn nó có xác suất giúp em tiến hóa, biết đâu chân em sẽ lành lại.”

Nghe vậy, ánh mắt Khương Chiêu Tô thay đổi. Cô do dự nhìn viên tinh thể lập lòe ánh sáng kia.

Tiến hóa?

Nếu tiến hóa thành công, cô có thể mạnh hơn, không còn yếu đuối như ban nãy nữa.

Nếu không nhờ Kỳ Tinh ra tay kịp thời, có lẽ cô đã chết giống như kiếp trước, một cọng cỏ khô dễ bị gió cuốn đi.

Nghĩ vậy, Khương Chiêu Tô hạ quyết tâm. Cô cúi người tới trước, hé môi, ngậm lấy viên tinh hạch từ tay Kỳ Tinh, nhai hai cái rồi nuốt thẳng xuống cổ họng.

Lúc tinh hạch chạm môi, răng nanh sắc bén của cô vô tình chạm vào ngón tay anh.

Cảm giác môi tang thi lạnh lẽo ẩm ướt khiến đồng tử Kỳ Tinh co lại, ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp.

Trong lúc Khương Chiêu Tô nhai rôm rốp, Kỳ Tinh lại dùng khăn tay lau tay mình một lần nữa.

Dù vừa bị răng nanh của cô đụng phải, làn da trắng mịn của anh vẫn không bị thương tích gì.

Dù có đưa tay vào tận miệng cô, Khương Chiêu Tô cũng không hề có xu hướng tấn công.

Có lẽ… thật sự có thể sống chung với con tang thi nhỏ này.

Miễn là cô vượt qua được đợt biến dị sắp tới.

Dưới bầu trời đêm u tối, ánh mắt Kỳ Tinh nhìn Khương Chiêu Tô trở nên sâu thẳm khó lường.

Anh chưa nói hết.

Việc nuốt tinh hạch có thể giúp cô tiến hóa, nhưng cũng có thể khiến cơ thể không chịu nổi nguồn năng lượng trong đó mà nổ tung.

Tinh hạch vừa trôi qua cổ họng, Khương Chiêu Tô liền cảm nhận được một luồng ấm áp lan ra từ bụng.

Rất giống cảm giác khi cô nuốt huyết nhục.

Nhưng không giống với cảm giác thỏa mãn khi ăn thịt, luồng ấm áp này dần trở nên nóng rực, như một ngọn lửa bùng cháy trong bụng.

Sóng nhiệt thiêu đốt khắp cơ thể, Khương Chiêu Tô cảm thấy máu mình như dung nham sôi trào.

Với một tang thi vốn quen với nhiệt độ thấp mà nói, cảm giác nóng này còn khó chịu hơn gãy tay gãy chân gấp nhiều lần.

“Ách… a a a…”

Khương Chiêu Tô một lần nữa cảm nhận được sự đau đớn, thần trí trở nên mơ hồ, đôi mắt đen ngầu dần trắng dã, cô lăn lộn dưới đất, cổ họng gào lên đầy thống khổ.

Nếu Kỳ Tinh hiểu được tiếng tang thi, hẳn sẽ nhận ra cô đang chửi anh xối xả.

Mẹ nó Kỳ Tinh! Anh là đồ khốn!

Tại sao không nói trước với cô rằng quá trình tiến hóa lại đau đớn như vậy? Ít nhất cũng phải cho cô chuẩn bị tinh thần chứ!

A a a a a!!!

Mồ hôi nóng do sốt cao và mồ hôi lạnh vì đau đớn hòa vào nhau, chảy xuống từ trán cô từng dòng lớn.

Cô đau đến run bần bật, hàm răng va vào nhau lập cập.

Một sợi dây leo chui vào miệng cô, buộc chặt lại để tránh cô cắn đứt đầu lưỡi.

Trong cơn đau dữ dội, Khương Chiêu Tô nghe tiếng Kỳ Tinh cổ vũ bên tai.

“Phú Quý, cố lên! Sắp vượt qua được rồi!”

Tôi thề chết với anh luôn!!!

Khương Chiêu Tô hoàn toàn dựa vào lòng căm phẫn với Kỳ Tinh để kiên trì.

Cô nghĩ, nếu mình mạnh hơn, sẽ không cần phải sợ anh nữa, có thể đánh cho anh một trận ra trò.

Giữa dòng nhiệt năng đang đốt cháy dữ dội, những phần cơ thể thối rữa của cô bắt đầu được chữa lành. 

Làn da xanh tái sần sùi bắt đầu hiện ra sắc hồng nhàn nhạt. Ngay cả phần chân cụt cũng bắt đầu mọc ra thịt mới.

Kỳ Tinh duỗi tay, ấn phần chân gãy của Khương Chiêu Tô trở về vị trí cũ.

Chỗ da thịt đỏ tươi như còn sống kia lập tức hấp thụ phần chân bị cứng đờ, hơi nóng lan ra, khiến phần chân tím đen của Khương Chiêu Tô dần ửng đỏ rồi nóng lên.

Từng chút từng chút khôi phục lại hình dạng mềm mại ban đầu.

“Khụ… khụ…”

Khương Chiêu Tô phát ra tiếng rên nghẹn ngào.

Ban đầu, Kỳ Tinh tưởng cô đau quá nên r*n rỉ, liền nhẹ giọng an ủi cô cố gắng chịu đựng thêm chút nữa. 

Nhưng rồi anh thấy cô đưa tay ôm bụng, mới nhận ra điều gì đó, liền hỏi.

“Đói à?”

Đói… đói lắm…

Giọng Khương Chiêu Tô yếu ớt đến mức gần như không còn sức.

Kỳ Tinh giơ tay, một dây leo liền vươn ra theo ý niệm của anh, nhanh chóng bò lên cửa sổ và kéo chiếc ba lô thịt khô từ trong phòng ra.

Anh vừa mở khóa kéo, Khương Chiêu Tô đã nhào tới, đôi mắt đỏ hoe, giật lấy ba lô.

Cô đói đến mức chẳng còn quan tâm đến hình tượng gì nữa, hai tay vục vào túi thịt, bốc từng nắm lớn nhét vào miệng, ngấu nghiến đến sạch không còn mẩu nào.

Nhưng cơn đói trong dạ dày vẫn như ngọn lửa thiêu đốt, giày vò cô dữ dội.

Máu… thịt…

Cô cần nhiều thức ăn hơn nữa…

Trong bóng tối, đôi mắt Khương Chiêu Tô ánh lên một tia đỏ rực đầy khát khao, tham lam nhìn chằm chằm vào Kỳ Tinh, người đang tỏa ra hương thơm ngọt ngào như đang mời gọi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play