“Grừ Grừ...”

Đôi mắt Khương Chiêu Tô đỏ ngầu như máu, cổ họng gầm gừ đầy đe dọa. Cô nhảy vọt lên, đè mạnh Kỳ Tinh ngã xuống đất.

Làn sóng nhiệt bốc lên ngùn ngụt, lòng bàn tay Khương Chiêu Tô nóng rát, sức mạnh cũng tăng vọt so với trước đây.

Kỳ Tinh bị cô đè xuống, hai tay bị khống chế ở hai bên sườn, hoàn toàn mất đi khả năng phản kháng. Những điểm yếu nhất trên người đều bị phơi bày ngay trước mắt cô.

Tư thế này vô cùng nguy hiểm, nhưng Kỳ Tinh lại chẳng có vẻ gì là sợ hãi. Anh còn nở nụ cười nhìn cô, dịu dàng hỏi.

“Phú Quý muốn ăn anh sao?”

Muốn ăn.

Là thật sự muốn ăn.

Nước dãi của Khương Chiêu Tô suýt trào ra, nhưng khi thấy gương mặt tuấn tú rực rỡ của Kỳ Tinh, cô lại cố ép ham muốn xuống.

Không được. Người này không thể ăn.

Dưới góc độ của con người mà nói, Kỳ Tinh vừa mới cứu cô.

Nếu ăn anh ấy, cô sẽ thật sự đánh mất nhân tính.

Dù xét theo tư duy của tang thi, thì hiện tại cô cũng không đánh lại anh ấy.

Cho dù bây giờ trông cô có vẻ chiếm thế thượng phong, Kỳ Tinh hoàn toàn có thể triệu hồi dây leo, giống như lúc nãy dễ dàng cắt phăng con tang thi biến dị kia, chỉ trong chớp mắt là giết chết cô.

Dù là người hay là tang thi, cô đều không thể ăn Kỳ Tinh.

“A a!”

Một bữa tiệc mỹ vị ngay trước mắt mà không thể động đến, Khương Chiêu Tô vừa đau khổ vừa khó chịu, gào lên một tiếng, rồi buông Kỳ Tinh ra, quay người lao vào một con tang thi biến dị bên cạnh.

Cô vừa ăn vừa khóc, nước mắt giàn giụa, chỉ biết than thân trách phận.

Mùi vị trong miệng vừa chua vừa đắng, còn khó ăn hơn cả những món đồ rơi vãi thời thơ ấu. 

Nhưng bụng cô thật sự đói đến mức không chịu nổi nữa rồi.

Nếu không có gì để ăn, cô sẽ không thể kìm nén bản thân mà lao vào tấn công Kỳ Tinh mất. Khi đó, kết cục chắc chắn là bị giết. 

Thà ăn ba cái con quái này còn hơn.

Kỳ Tinh đứng dậy, nhìn Khương Chiêu Tô đang quỳ sụp dưới đất, khóc lóc thảm thiết mà vẫn không quên ăn, biểu cảm trên mặt hơi méo mó.

Cảnh tượng này thật sự quá kỳ dị.

Nhưng vì cô khóc đến quá thảm, lại vừa ăn vừa khóc, nước mắt giàn giụa, trông vừa đáng sợ vừa buồn cười, khiến người ta có cảm giác rất quái lạ.

“Tôi đi xem mấy nơi khác, tìm thêm cho em chút đồ.”

Kỳ Tinh nói rồi quay người đi về khu dân cư.

Khương Chiêu Tô chẳng cần suy nghĩ, lập tức xách theo con tang thi biến dị rồi lẽo đẽo chạy theo sau.

Giỡn à.

Kỳ Tinh mà bỏ đi, nếu lại có thêm chủng biến dị xuất hiện thì cô biết làm sao?

Con tang thi lúc nãy có mùi người là do toàn thân dính máu người.

Gần đây nhất định còn có người sống.

Hai người họ chia nhau tìm kiếm từng nhà, cuối cùng phát hiện hai cái xác trong một căn phòng chứa đồ tạm bợ.

Dù thi thể chỉ mới chết không lâu, nhưng trông như bị chết đói, xương gầy như que củi.

Sau đó, Kỳ Tinh mang về thêm một cái xác không toàn vẹn.

Là một thai phụ.

Trên bụng thai phụ có một lỗ lớn, nhìn qua có vẻ là thứ gì đó từ trong bụng cô ta chui ra ngoài.

Khương Chiêu Tô lập tức liên tưởng đến con tang thi biến dị lúc nãy, trông như một đống bướu thịt, sức chiến đấu cũng không cao.

"Chắc là mẹ của con chủng biến dị kia." 

Kỳ Tinh cũng đoán như vậy.

“Các cơ quan nội tạng trong người cô ấy đều bị ăn sạch. Có lẽ là bị chính con đó nuốt mất.”

Kỳ Tinh nhìn gương mặt đầy sợ hãi của người phụ nữ lúc chết, trong mắt hiện lên chút cảm xúc hiếm hoi.

“Tôi thấy trong phòng có kim tiêm, chắc cô ta đã rút máu mình để nuôi tang thi. Làm chuyện ngu ngốc như vậy, cuối cùng lại bị chính 'đứa con' mình nuôi ăn thịt.”

“Phú Quý, em nghĩ lúc chết, cô ta có hối hận không?”

Thời mạt thế chính là như vậy, tàn nhẫn, hiểm ác, hỗn loạn. Yêu và hận đan xen vào nhau.

Có người từng kề vai chiến đấu, nhưng vẫn có thể phản bội nhau bất cứ lúc nào. 

Cũng có đứa trẻ biến thành tang thi, nhưng lại không muốn ăn thịt mẹ mình.

Khương Chiêu Tô là trẻ mồ côi, từ nhỏ chưa từng cảm nhận được tình thương của cha mẹ.

Cô một mình vật lộn giữa xã hội, chỉ mong sống sót. Những tình cảm như vậy, cô vốn chẳng bận tâm, giờ thành tang thi rồi lại càng không có cảm xúc gì.

Nhưng dù sao thì Kỳ Tinh vẫn là con người, chứng kiến những chuyện thế này vẫn có thể xúc động.

Khương Chiêu Tô cứ tưởng anh đang thương cảm, định tru lên vài tiếng để an ủi, ai ngờ nghe anh nói.

“Dù sao cũng như vậy rồi, Phú Quý, em làm việc tốt một lần đi, để họ được đoàn tụ. Một công đôi việc!”

Khương Chiêu Tô: “...”

Nói nghe cũng có lý.

Khi cảm giác bỏng rát trong dạ dày dần dịu lại, Khương Chiêu Tô cảm thấy cơ thể mình đang có biến hóa kỳ lạ.

Một luồng năng lượng không rõ từ cổ họng trượt vào trong cơ thể, hòa vào dòng nhiệt đang chảy, rồi lan khắp toàn thân.

Luồng nhiệt ấy không ngừng chảy quanh mạch máu cô, cọ rửa toàn bộ cơ thể.

Không biết từ khi nào, những chỗ thối rữa trên mặt và cơ thể cô đã được chữa lành, làn da trắng trẻo và đàn hồi trở lại như lúc còn sống.

Nếu bỏ qua gương mặt dính đầy bẩn và mấy cái răng nanh trong miệng.

Hiện tại, Khương Chiêu Tô trông chẳng khác gì người bình thường.

Trong lúc cô đang thay đổi, Kỳ Tinh thì đi quanh các phòng tìm vật tư.

Khi trở về nhìn thấy sự thay đổi của cô, Kỳ Tinh sửng sốt.

“Cô là ai? Phú Quý của tôi đâu rồi?”

Khương Chiêu Tô: “...”

“Gào gào!”

Cô chưa thấy bộ dạng mình lúc này nên không hiểu chuyện gì, chỉ biết ngửa cổ gào một tiếng với anh.

Tôi chính là Phú Quý mà!

Kỳ Tinh nhìn vào miệng cô rồi nói.

“Này, nhóc con, trong miệng em có sâu răng kìa.”

Đồ khốn, anh mới có sâu răng ấy!

Bị chế nhạo như vậy, Khương Chiêu Tô tức đến đỏ cả mặt, gào lên.

“Gào gào!”

Thấy cô tức đến muốn hộc máu, Kỳ Tinh bật cười:

“Ha ha ha, tôi biết là em rồi. Phú Quý, tôi chỉ đùa chút thôi mà.”

Anh một tay nắm cằm cô, tay kia lấy khăn lau vết máu khô trên mặt.

“Phú Quý, không ngờ hồi còn sống em trông như vầy ha.”

Do ăn uống lâu nên máu khô cứng lại, lau cũng phải dùng lực. 

Khương Chiêu Tô bị anh lau đến nỗi không mở nổi mắt, khẽ nghiêng đầu, khó hiểu nhìn anh.

"Không ngờ cũng đáng yêu phết." 

Kỳ Tinh nói.

Đây đã xem là lời khen có thiện chí nhất rồi.

Khương Chiêu Tô từ nhỏ dinh dưỡng kém, dáng người nhỏ gầy, gương mặt không thể nói là quyến rũ hay nổi bật. 

Mắt một mí, tròn tròn, mũi nhỏ, miệng nhỏ, nhiều nhất chỉ có thể gọi là thanh tú.

Điểm duy nhất nổi bật là làn da khá trắng. Nhưng do thiếu máu, môi cũng trắng bệch, khiến cô trông như… ma.

Hồi đi học, mấy đứa con trai rảnh việc còn gọi cô là con ma, cứ vây quanh rồi kêu hú hét.

Lúc đó cô chỉ lo học và làm thêm, chẳng buồn để ý lũ con nít nhàm chán ấy.

Tính ra, Kỳ Tinh là người khác giới đầu tiên có tiếp xúc gần với cô.

Và đây cũng là lần đầu tiên có người khen cô đáng yêu.

Nhưng Khương Chiêu Tô chẳng thấy vui gì cả.

Cô chỉ cảm thấy, Kỳ Tinh lại lên cơn thần kinh rồi.

Kỳ Tinh trông ra sao, bây giờ cô ấy trông thế nào, trong lòng anh chẳng lẽ không rõ? 

Cố tình nói móc cô ấy thấy thú vị lắm à?

Nhưng câu này, thực ra không phải do Kỳ Tinh cố ý châm chọc.

Tính cách của cô em gái không nghe lời kia đúng là quá bướng bỉnh.

Kỳ Tinh luôn mong có một người em gái như Khương Chiêu Tô, ngốc ngốc một chút cũng được, miễn là dễ thương.

“Có vẻ như đã tiến hoá thành công rồi.”

Kỳ Tinh nhìn Khương Chiêu Tô đang rạng rỡ hẳn lên, nhận xét xong thì hỏi.

“Phú Quý, em có cảm thấy cơ thể mình có gì thay đổi không? Ví dụ như có thể triệu hồi không gian hay gì đó chẳng hạn.”

Là một người mê mẩn thể loại dị năng, Kỳ Tinh từng mơ đến phát cuồng việc sở hữu một không gian riêng. 

Như vậy anh có thể ném hết mấy thứ lặt vặt, đồ nát vào đó, đỡ phải cõng lỉnh kỉnh cả ngày, mệt muốn chết.

Khương Chiêu Tô vẻ mặt mơ màng.

“Hả?”

Ngoài việc chân đã có thể chạm đất, bụng không còn đói cồn cào nữa thì cô chẳng thấy cơ thể mình có gì thay đổi cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play