Tiếng khóc thảm thiết và âm thanh cào cửa chói tai vẫn vang lên không ngừng bên ngoài, nhưng khi vừa dựa sát vào Kỳ Tinh, Khương Chiêu Tô lập tức cảm thấy đầu óc quay cuồng, choáng váng.
Không còn cách nào khác..
Trên người Kỳ Tinh thực sự có mùi quá thơm.
Dù cô đã ăn rất nhiều thịt trước đó, nhưng chỉ cần lại gần anh, khoang miệng cô liền bất giác tiết nước bọt, vị chua dâng lên cuồn cuộn.
Là một tang thi, cái loại khao khát ăn thịt này giống như vĩnh viễn không thể được thỏa mãn.
Cơ thể đã bị biếnthành tang thi khiến Khương Chiêu Tô trở nên cuồng loạn, không ngừng ngọ nguậy, khao khát.
Xét ra, việc Kỳ Tinh đeo vòng khống chế cắn cho cô là lựa chọn đúng đắn.
Nếu không, cô thực sự không dám chắc mình có thể kiềm chế nổi.
Nhưng mà... anh ta sẽ không nghĩ rằng chỉ cần đeo cái vòng này lên là mọi chuyện sẽ yên ổn đấy chứ?
Kỳ Tinh chẳng hề giữ khoảng cách như người bình thường khi đối mặt với tang thi, còn dám vòng tay qua vai cô.
Khi anh nói, môi mỏng gần như chạm vào tai cô.
“Bên ngoài là một chủng loại biến dị. Có thể ngửi thấy mùi của chúng ta nên mới mò đến kiếm ăn.”
Chủng biến dị sao?
Khương Chiêu Tô cố nén cơn thôi thúc muốn cắn cổ anh, cứng người lại, cố gắng lục lọi trong mớ tri thức khô khan ít ỏi của tang thi mà tìm hiểu ý nghĩa của từ biến dị.
Dựa theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết trước kia, cô suy đoán đây hẳn là tang thi bị đột biến, thường chỉ tấn công con người, không gây nguy hiểm với đồng loại.
Thế thì có gì phải lo?
Nguy hiểm là với Kỳ Tinh thôi.
Biết đâu thứ biến dị kia vào phòng, ăn hết Kỳ Tinh rồi còn để lại cho cô chút xương thịt làm bữa phụ thì sao?
Nghĩ vậy, Khương Chiêu Tô lập tức thấy nhẹ nhõm, vung tay hất luôn cánh tay đang đặt trên vai mình của Kỳ Tinh ra.
Nhìn sắc mặt căng thẳng của anh, tám phần là không đánh lại con chủng biến dị kia rồi.
Cô đã biến thành tang thi rồi, còn sợ gì nữa chứ?
“Ngao ngao!”
Khương Chiêu Tô đứng bật dậy từ dưới đất, hướng về phía Kỳ Tinh gào lên một tiếng đầy hả hê khi thấy người khác gặp nạn.
Chỉ tiếc, cô đã biến thành tang thi quá lâu, ngũ quan cứng đờ nên không thể làm ra vẻ mặt mỉa mai như mong muốn.
Tiếp đó, Khương Chiêu Tô bước đến cửa, đặt tay lên then cửa.
Xin mời, đại ca chủng biến dị.
Kỳ Tinh đang ở trong đó, liệu có thể chia cho cô chút thịt không?
“Ách...”
Kỳ Tinh vẫn ngồi trên giường, thấy hành động của cô cũng không ngăn cản.
Hôm nay Khương Chiêu Tô đã gặp không ít tang thi, cô nghĩ mình đã chuẩn bị tinh thần tốt để đối mặt với đủ loại hình dạng.
Nhưng khi cánh cửa mở ra…
Cô chỉ biết nuốt nước bọt.
Cô phải thừa nhận, cô vẫn chưa chuẩn bị đủ.
Mùi máu tanh nồng nặc ập vào mặt. Ánh mắt cô ban đầu không thấy gì, chỉ khi cúi đầu mới phát hiện một sinh vật giống trẻ con bò trên mặt đất, cả người nhầy nhụa, thối rữa.
Gọi là trẻ con thì không đúng, gọi là một khối thịt dị dạng có vẻ chính xác hơn.
Chỉ có phần đầu còn hơi giống đầu đứa trẻ, tay chân và thân thể đã biến dạng, dính liền như một cục bướu thịt.
Toàn thân phồng rộp, đang rỉ mủ và máu đen.
Chỗ nó đi qua, đều để lại những vệt máu dính đặc ghê tởm.
Vì quá nhỏ nên nó không với tới then cửa, chỉ có thể dùng bàn tay liên tục cào móng lên ván.
Tấm ván dày khoảng 50mm đã bị móng tay sắc như dao của nó cào đến mức sắp nứt ra.
Hình ảnh quái dị đập vào mắt khiến Khương Chiêu Tô suýt nôn.
“Ô...ô... Mẹ ơi... mẹ ơi...”
Tiếng khóc yếu ớt, đáng thương lại phát ra từ cổ họng của thứ dị dạng đó.
Khi thấy cô mở cửa, nó ngẩng mặt lên nhìn cô.
Khuôn mặt ấy không còn có thể gọi là mặt người, không có lông mày, một mắt đỏ ngầu, một mắt còn lại thì gần như rơi ra khỏi hốc, mũi đã sụp lún thành một lỗ đen sì, cái miệng nhỏ liên tục mấp máy.
“Mẹ...”
Nó lại phát ra tiếng gọi như khóc, như trách móc, rồi bất ngờ há miệng, khóe miệng đã nứt đến tận mang tai.
Trong miệng đứa bé dị dạng ấy là một dãy răng sắc nhọn hình cưa, nó há to miệng, định cắn thẳng vào chân Khương Chiêu Tô.
“Ngao!”
Cẳng chân bị cắn, Khương Chiêu Tô hét toáng lên.
Không phải vì đau, mà là vì quá ghê tởm!
Trời ơi!
Trong miệng nó chắc chắn có virus!
Khi cô định nhấc chân đá văng thứ biến dị kia ra, thì tiếng của Kỳ Tinh vang lên phía sau.
“Phú Quý!”
Một dây leo màu xanh đậm bất ngờ vút tới như rắn, quấn quanh eo cô. Trước khi Khương Chiêu Tô kịp phản ứng, cơ thể đã bị nhấc bổng lên.
“Phịch!”
Cô bị Kỳ Tinh vung mạnh, đập xuyên qua tấm kính, bay thẳng ra ngoài cửa sổ.
Răng rắc…
Lưng va mạnh xuống đất, Khương Chiêu Tô nghe rõ tiếng xương sống mình rạn vỡ.
So với cú cắn vừa rồi của tang thi biến dị, Kỳ Tinh mới là người khiến cô bị thương nghiêm trọng hơn!
Ngay sau đó, Kỳ Tinh cũng nhảy xuống từ tầng hai, lăn một vòng rồi tiếp đất nhẹ nhàng.
Con dị loại kia cũng bò theo sau, nhưng nó không đuổi theo Kỳ Tinh mà dùng bốn chi, bò về phía Khương Chiêu Tô với tư thế quái dị như nhện.
“Ngao ngao!”
Khương Chiêu Tô hoảng hốt gào lên, định bật dậy, nhưng phát hiện chân bị cắn lúc nãy đã tê liệt, không còn cảm giác.
Cô dùng sức dậm một cái, cái chân ấy lập tức lìa khỏi cơ thể, rơi ra ngoài.
Tận mắt thấy mình mất một chân, khóe mắt cô như muốn rách ra.
Nếu không phải đã biến thành tang thi, chắc cô đã ngất xỉu từ lâu.
Co tang thi biến dị đã bò sát đến trước mặt cô, mở cái miệng đầy răng nanh định ngoạm vào mặt cô.
Cô có thể ngửi thấy mùi tanh hôi từ khoang miệng của nó.
Nhưng tay cô bị trói trong găng mềm, răng nhọn bị khống chế bởi vòng ngăn cắn, hoàn toàn không còn khả năng phản kháng.
Ngay khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, vài chiếc lá xanh sắc bén từ bên trái bay tới.
Dưới dị năng của Kỳ Tinh, những chiếc lá mềm mại biến thành lưỡi dao sắc như thép, đâm xuyên qua sọ tang thi biến dị, cắt toạc nửa cái đầu của nó.
Con tang thi nhỏ bé phát ra tiếng hét sắc nhọn như bùng nổ.
“Ô ô... Mẹ! Mẹ!”
Yếu điểm chí mạng của tang thi chính là phần đầu.
Một con tang thi biến dị trông ghê rợn và đáng sợ, mất đi nửa cái đầu liền gào lên một tiếng thảm thiết, sau đó lặng im không động đậy.
Một dòng chất nhầy trắng đục nồng mùi tanh tưởi từ trong não nó phụt ra, bắn thẳng lên mặt Khương Chiêu Tô.
“Ọe…”
Khương Chiêu Tô cuối cùng không chịu nổi nữa, gập người xuống, nôn thốc nôn tháo.
Lúc này, Kỳ Tinh bước đến bên cô, dùng chân đá văng xác một con tang thi biến dị nhỏ đang bám trên người cô sang một bên.
Sau đó anh giẫm mạnh lên đầu nó, nghiền nát hoàn toàn hộp sọ.
Khương Chiêu Tô vừa nôn vừa nhìn Kỳ Tinh mặt không chút biểu cảm, lặng lẽ dẫm nát đầu con tang thi nhỏ kia, dù nó trông chẳng khác gì một đứa trẻ.
Chờ đến khi cô đỡ hơn đôi chút, Kỳ Tinh ngồi xuống, giúp cô tháo mặt nạ chống cắn.
Khương Chiêu Tô lúc này vẫn còn sững sờ vì hoảng sợ, ngơ ngác nhìn anh.
“Phú quý, thật sự luôn đấy.”
Kỳ Tinh lấy một chiếc khăn tay từ túi ra, vừa lau lớp chất nhầy trên mặt cô, vừa bật cười trêu chọc.
“Thấy cô xông lên dũng cảm như vậy, tôi còn tưởng cô có cách gì đặc biệt để đối phó nó. Hóa ra là đi ra đó… tặng đầu à?”
“Loại tang thi nhỏ có ý thức như cô là một trong những loại biến dị giàu dưỡng chất nhất đấy. Đừng nói là cô không biết nhé?”