Thấy chiêu thức của hai người trên đài càng đấu càng kịch liệt, Ninh Phù trong lòng nóng nảy, bất giác hối hận, thầm nghĩ: khi còn bé, sao bản thân không chọn học kiếm pháp mà lại đi học đàn sáo? Nếu thuở ấy theo đường võ nghệ thì nay đã có thể thay khuê hữu mà ra mặt, đâu đến nỗi chỉ biết ôm đàn gảy khúc mà chẳng giúp ích được gì.
Công chúa Nan Vĩnh thế công ào ạt như sóng dữ, vừa thấy Tạ Ngôn Sanh chỉ dùng tay phải ứng chiến, liền mau chóng nhìn ra sơ hở. Nàng lập tức chuyên tâm công kích vào bên trái, quả nhiên thế cục dần chuyển thành một chiều áp đảo.
Ninh Phù nín thở, thấy tay trái của Tạ Ngôn Sanh đã rỉ máu, lòng lo lắng như lửa đốt, vội nắm lấy cánh tay Ninh Kiệt đứng cạnh, gấp giọng nói:
“Nhị ca, lúc này có thể cho người dừng được không? Nhất định là vết thương cũ của Ngôn Sanh tái phát."
Ninh Kiệt giữa mày cũng nhíu chặt, trầm mặc giây lát mới chậm rãi đáp:
“Nàng xưa nay tính tình cứng cỏi, giờ nếu lên tiếng bảo dừng, chẳng khác gì nhận thua. Ngươi là khuê hữu của nàng hẳn biết rõ: nàng thà bại trận chứ không chịu hàng phục.”
Ninh Phù nghe xong, mắt đã đỏ hoe, đành cắn môi im lặng.
Lúc này, công chúa Nan Vĩnh nở nụ cười trào phúng, trong ánh mắt tràn đầy đắc ý. Nàng dốc toàn lực quật một roi cuối cùng, đánh mạnh vào vai phải Tạ Ngôn Sanh. Cú đánh ấy mang mười phần khí lực khiến Tạ Ngôn Sanh lảo đảo mấy bước rồi ngã xuống đất, gắng gượng muốn đứng dậy nhưng toàn thân đã không còn sức. Ngay sau đó, nơi vai trái nàng đau thấu tim gan.
Công chúa Nan Vĩnh thu roi, nở nụ cười ngạo mạn như muốn che lấp cả thiên địa. Nàng cúi đầu nhìn xuống, giọng mỉa mai:
“Tạ tướng quân, đừng nói bản công chúa nhân lúc cháy nhà mà hôi của. Chiêu vừa rồi ta còn hạ thủ lưu tình, bằng không nếu đánh thẳng, chỉ sợ từ nay ngươi chẳng thể cầm nổi thương đao. Thế nào? Giờ phục chưa?”
Tạ Ngôn Sanh nhắm mắt, không đáp. Ninh Phù rốt cuộc chịu không nổi khuê hữu bị làm nhục như vậy, mặc cho Ninh Kiệt ở bên ngăn trở, nàng giận dữ phi thân lên đài, chạy thẳng đến chỗ Tạ Ngôn Sanh, đưa tay che chở nàng phía sau, ánh mắt lạnh như sương, trầm giọng nói:
“Tạ tướng quân chưa hề dốc toàn lực, công chúa chẳng qua là nhờ vận khí nên thắng một trận, cần gì đắc ý như thế?”
Công chúa Nan Vĩnh nheo mắt lại, đánh giá nàng:
“Ngươi là ai? Dám cả gan lên tiếng ở nơi này?”
Ninh Phù liếc nhìn Tạ Ngôn Sanh đang được hai thị vệ dìu xuống dưới chữa thương, lúc này mới hơi yên lòng. Nàng không muốn cùng công chúa Nan Vĩnh dây dưa thêm, bèn thản nhiên nói:
“Ta chẳng qua là một binh sĩ tầm thường trong doanh, tên họ không đáng nhắc, không dám làm phiền tai công chúa.”
Nói xong, nàng xoay người muốn theo Tạ Ngôn Sanh cùng rời đi, Ninh Kiệt cũng khẽ ra hiệu bảo nàng rút lui. Thế nhưng nàng chưa kịp bước hai bước thì công chúa Nan Vĩnh sắc mặt biến đổi, phát giác ra điểm đáng ngờ:
“Binh sĩ tầm thường? Ta thấy chưa hẳn vậy. Lẽ nào binh sĩ Đại Lễ các ngươi có sở thích đặc biệt, lại thích khoan lỗ đeo ngọc ở tai?”
Ninh Phù giật mình, chưa kịp phản ứng đã cảm thấy sau gáy nổi gió kỳ dị. Nàng quay lưng về phía công chúa nên chẳng hay phía sau phát sinh điều gì, chỉ thấy Ninh Kiệt hét lên:
“Phù nhi! Cẩn thận!”
Ngọn roi quét tới, nhắm thẳng búi tóc nàng mà quật, chỉ cách một tấc là chạm đến mặt. Trong khoảnh khắc, mái tóc dài buông lơi tung bay trong gió, Ninh Phù sợ hãi xoay người, đối diện với ánh mắt tràn đầy giễu cợt của công chúa Nan Vĩnh.
Công chúa Nan Vĩnh cười ngả ngớn, lời lẽ chẳng khác gì nam tử:
“Ồ, mỹ nhân như vậy, không biết là kiều thiếp trong trướng của vị tướng quân nào?”
Lời vừa dứt, các vị thần tử Đại Lễ phía dưới đồng loạt biến sắc, lập tức quỳ rạp xuống đất hành lễ:
“Vi thần tham kiến Ngũ công chúa."
Công chúa Nan Vĩnh ánh mắt trầm xuống, ý cười càng sâu, không mang hảo ý, chậm rãi nói:
“Hoá ra là công chúa Đại Lễ."
Thấy nàng còn muốn dây dưa, Ninh Phù đành xoay người, âm thầm ra hiệu cho Ninh Kiệt mau chóng đi chăm sóc Ngôn Sanh. Ninh Kiệt do dự nhưng thấy muội muội đã lộ thân phận, quanh đó các tướng sĩ cũng đều có mặt, hắn liền gật đầu rồi rời đi.
Công chúa Nan Vĩnh một lần nữa cất tiếng:
“Ngươi đã muốn thay người khác ra mặt, vậy thì hãy đánh bại ta đi.”
Nói xong, nàng vung roi ra, thân roi xoáy gió tạo nên âm thanh vang dội cả một khoảng trời.
Ninh Phù đứng yên không động, giọng nhu hòa mà dứt khoát:
“Ta không biết võ nghệ.”
Công chúa Nan Vĩnh cụp mi mắt, cười lạnh một tiếng thật dài:
“À... thì ra chẳng sấm sét gì, cũng chẳng có hạt mưa. Vừa nãy thấy ngươi tạo thế anh hùng che chắn, còn tưởng là nhân vật phi phàm nào, hóa ra chỉ là cái gối thêu hoa. Ngươi đến quân doanh làm gì? Người như ngươi nên an phận ở trong cung làm nữ công thêu thùa thì hơn.”
Lời vừa dứt, đám người Nan Vĩnh cười rộ lên không ngớt. Nhưng bên phía Đại Lễ, các binh tướng sắc mặt trầm xuống, rút kiếm ra khỏi vỏ, đồng loạt hộ chủ, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía công chúa Nan Vĩnh.