Ninh Phù bị kinh hãi, tạm thời được an trí trong doanh trướng của Tạ Ngôn Sanh. Có Ninh Kiệt ở bên trấn an, nàng uống mấy ngụm trà nóng, lại nghỉ ngơi hồi lâu, lúc này mới dần trấn định nỗi lòng bàng hoàng.

Chẳng bao lâu, Tạ Ngôn Sanh nghe tin, vội vàng tiến vào trướng. Vừa vào đã trước hết dừng ánh mắt quan tâm trên người Ninh Phù, thấy nàng bình an vô sự mới thoáng yên tâm, liền khom người quỳ xuống, ôm quyền hành lễ:

“Vi thần tham kiến Thái tử điện hạ, Công chúa điện hạ.”

Ninh Kiệt liếc nhìn nàng, môi khẽ động, chậm rãi lên tiếng: “Không cần đa lễ.”

Tạ Ngôn Sanh đứng dậy, ngập ngừng một chút rồi vẫn tiến đến bên cạnh Ninh Phù, giọng nói nhẹ nhàng mềm mỏng:

“Điện hạ thân phận tôn quý, sao lại đến nơi này? Vừa rồi là ai lỗ mãng dám xuất kiếm trước mặt điện hạ? Nói cho thần tên của kẻ đó, vi thần tất sẽ đích thân dạy dỗ một phen.”

“Ngôn Sanh.” Ninh Phù chủ động nắm tay nàng, nhẹ lắc đầu giải thích: “Ta không sao, lúc ấy Trần phó úy cũng không biết ta đang đứng phía sau.”

Tạ Ngôn Sanh thoáng ngẩn người, nhận ra chính mình lỡ lời. Trần Giác là người dưới trướng Thái tử, tuy cấp bậc dưới nàng nhưng cũng không đến lượt nàng vượt quyền khiển trách.

Nàng quay đầu, miễn cưỡng hướng Ninh Kiệt giải thích:

“Thái tử điện hạ, thuộc hạ vừa rồi tình thế cấp bách, có lời không phải, xin thứ tội.”

Ninh Kiệt ánh mắt khẽ lay động, thản nhiên nói:

“Trần Giác quả có chỗ lỗ mãng, chuyện này giao cho Tạ tướng quân xử trí, không cần nương tay.”

Tạ Ngôn Sanh hơi chần chừ rồi cung kính lĩnh mệnh.

Nghe đến đây, Ninh Phù tuy không nói lời nào nhưng trong lòng lại không khỏi nhớ đến đôi mắt đỏ ngầu đầy sát khí của người bị nhốt trong lồng sắt kia. Ánh mắt ấy, nàng chưa từng gặp qua, giống như dã thú trong rừng sâu nhìn chằm chằm con mồi, chỉ trực lao đến mà cắn đứt yết hầu.

Sắc mặt nàng thoáng tái nhợt, cổ họng khô khốc, cố hít sâu một hơi, ép bản thân giữ vẻ trấn tĩnh, không để Ninh Kiệt cùng Tạ Ngôn Sanh nhìn ra điều gì khác thường.

Bị một tên nô lệ dọa đến như thế, chẳng phải là chuyện rất mất thể diện sao?

Nàng vốn định mau chóng gạt đi hình ảnh đẫm máu trong đầu nhưng vừa nhớ đến ánh mắt cầu sinh cuối cùng kia, lòng lại có chút không đành.

Do dự hồi lâu, nàng giả như lơ đãng hỏi:

“Ngôn Sanh, những người Nan Vĩnh kia bị nhốt trong lồng sắt, còn phải giam đến khi nào? Ta thấy bọn họ cơm không no, áo chẳng ấm, quả thực đáng thương.”

Tạ Ngôn Sanh không động dung nhưng cũng thực tình đáp:

“Gần đây ta ít lui tới quân doanh, tình hình cụ thể không rõ lắm. Nhưng người Nan Vĩnh từ trước đến nay ngoan cố, không chịu quản giáo, trước đây còn từng gây thương tích cho binh lính. Nếu không dùng nghiêm pháp răn đe, e khó bày ra quân uy Đại Lễ.”

Lời vừa dứt, sợ chính mình nói năng quá mức cứng rắn khiến Ninh Phù bất an, nàng lại dịu giọng:

“Vi thần hiểu điện hạ lòng dạ mềm yếu, nhưng quân doanh là nơi lạnh lẽo, không hợp với người như điện hạ. Chúng ta thân mặc giáp trụ, sớm đã quen chuyện sinh tử. Nhưng điện hạ là kim chi ngọc diệp, sao có thể để dính chút bụi trần? Những người kia bất quá là man nô, chẳng đáng để điện hạ từ tâm.”

Nghe vậy, Ninh Phù thoáng ngây người, những lời định nói ra để cầu xin cho kẻ kia đều nghẹn lại ở họng.

Nàng không trách Tạ Ngôn Sanh lòng dạ sắt đá, bởi đối phương là tướng nơi sa trường, từ nhỏ đã quen máu tanh, quen chinh chiến. Hai người xuất thân khác biệt, nghĩ khác nhau cũng là chuyện thường.

Ninh Phù chỉ đành thầm khuyên chính mình đừng suy nghĩ nhiều. Nàng mỉm cười, cố đổi đề tài:

“Không nói chuyện này nữa. Hôm nay luận võ ở lôi đài, nữ tướng Đại Lễ nghênh chiến công chúa Nan Vĩnh, sao ta có thể không đến trợ uy? Là ta cầu Nhị ca mang ta đến, ngươi lại trách ta. Nếu không thì cũng trách luôn Nhị ca đi, dù sao cũng là huynh ấy mang ta rời cung.”

“Điện hạ…” Tạ Ngôn Sanh theo bản năng nhìn về phía Ninh Kiệt, lại thấy hắn cũng nhìn mình.

Chỉ nghe hắn nhàn nhạt dặn:

“Lát nữa đừng gắng sức quá độ, thân thể là trọng.”

Tạ Ngôn Sanh thoáng ngẩn ra rồi vội cụp mắt, trấn định đáp:

“Tuân mệnh."

---

Giữa trưa, mặt trời chói chang chiếu rọi. Trên lôi đài, tiếng hô hoán vang trời.

Ninh Phù cố gắng dẹp bỏ hình ảnh đẫm máu kia ra khỏi đầu, tìm cách chuyển dời sự chú ý, nàng đứng sát bên Ninh Kiệt, cùng hắn vây quanh lôi đài, chứng kiến binh sĩ bốn phía dần dần sục sôi khí thế, trong lòng nàng cũng không khỏi khẩn trương.

Nơi này dù sao cũng là quân doanh Đại Lễ, cho dù công chúa Nan Vĩnh có kiêu căng cỡ nào, Tạ Ngôn Sanh vẫn chiếm ưu thế chủ nhà, lại thêm tấm quân kỳ đỏ thẫm tung bay theo gió cùng tiếng reo hò cổ vũ không ngớt.

Hai người đồng thời xuất hiện trên đài, Ninh Phù lần đầu được tận mắt thấy dung mạo công chúa Nan Vĩnh. Chỉ thấy thân hình nàng cao lớn, trán đeo dây đính ngọc, tóc tết hai bím buông dài bên hông, thân mặc nhung trang đỏ rực ôm sát, cổ chân còn đeo chuông bạc leng keng.

Ninh Phù chưa từng thấy lối ăn mặc kỳ dị như vậy, nàng đoán đây hẳn là phục sức của Nan Vĩnh quốc.

Dù không am hiểu đấu võ nhưng nàng cũng nhận ra, công chúa Nan Vĩnh ăn mặc hoa lệ như thế thật chẳng hợp để lên lôi đài tỷ võ. Tạ Ngôn Sanh chỉ mặc một thân giáp bạc đơn giản, lại càng thêm oai phong.

Rất nhanh, trận đấu liền bắt đầu. Tạ Ngôn Sanh trước thi lễ, tuân theo nghi lễ chủ nhà. Nhưng công chúa Nan Vĩnh lại cười khẩy, chẳng đoái hoài gì, nàng ta giơ roi dài, thẳng tay đánh tới. May mà Tạ Ngôn Sanh né được, vai trái vừa tránh, tay phải liền giương đao xuất chiêu, mạnh mẽ phản kích.

Ninh Phù đứng dưới đài, lòng bàn tay ướt đẫm, mắt không chớp lấy một lần, chỉ sợ thương tích vai trái của Tạ Ngôn Sanh tái phát, khiến vết thương càng thêm nghiêm trọng.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play