Ninh Phù khẽ đưa tay ra hiệu chúng nhân lui bước, nàng cảm nhận rõ ràng địch ý và sự bài xích mà công chúa Nan Vĩnh dành cho mình. Hằng năm, Nan Vĩnh triều cống Đại Lễ, vật phẩm lễ nghi, tiến dân tiến nô đủ cả, hẳn là công chúa Nan Vĩnh bất mãn nhưng lại chẳng tiện để lộ ra ngoài. Vì thế bèn mượn võ đài phát tiết nỗi uất ức, ban đầu nhắm vào Ngôn Sanh, lúc này lại chuyển mục tiêu sang nàng.

Ninh Phù dừng lại một thoáng, ngẩng đầu bình tĩnh đáp lời:

“Vì sao lại lấy sở trường của mình để công kích sở đoản của người? Trong kinh thành, nữ nhi khuê các đâu chỉ là hồng diện tiểu thư, các nàng cầm kỳ thư họa đều tinh thông, thi từ ca phú cũng quen thuộc không kém, thuật nghiệp có sở chuyên, mỗi người xuất thân hoàn cảnh khác nhau, sở trường tất cũng dị biệt. Ta kính trọng nữ trung hào kiệt phong phạm hiên ngang nhưng không cho rằng khuê môn chi nữ liền kém phần tôn quý. Mỗi người nỗ lực sinh tồn, đều xứng đáng được tôn kính. Không rõ cảm giác ưu việt của công chúa là từ đâu mà ra?”

Công chúa Nan Vĩnh thu roi lại, cười nhạt:

“Nhìn thì kiều kiều nhược nhược nhưng cũng miệng lưỡi lanh lợi. Ta chưa từng khinh thường bất kỳ ai, nhưng Ngũ công chúa đừng có quên, vừa rồi Tạ tướng quân cũng đã bại dưới tay ta. Võ nhân trong quân còn không thắng nổi, e rằng ta chưa kịp vung roi, ngươi đã đẫm lệ hoa lê, khóc đến nước mắt dầm dề.”

Ninh Phù nghe vậy, trong lòng cảm thấy người này thật quá đáng, đang muốn mở miệng phản bác thì một tâm phúc bên cạnh công chúa Nan Vĩnh ghé tai nàng thì thầm vài câu. Sắc mặt nàng ta càng thêm đắc ý khiến Ninh Phù cũng lập tức sinh cảnh giác.

Người kia lui ra, công chúa Nan Vĩnh tiến lên một bước, hơi nâng cằm, mắt híp lại:

“Thảo nào... hoá ra vừa nãy Ngũ công chúa bị một tên nô lệ của Nan Vĩnh chúng ta dọa cho hoa dung thất sắc. Những tiện nô đó, ngày thường ngay cả xách giày cho ta cũng không xứng, vậy mà có thể khiến đường đường là Ngũ công chúa Đại Lễ sợ hãi đến vậy, nghĩ lại thật buồn cười thay."

Lời nói trong tối ngoài sáng đều chèn ép Đại Lễ, Ninh Phù nghe xong không khỏi khẽ nhíu mày. Khi ấy nàng đâu phải bị nô lệ kia dọa sợ mà là sợ cảnh máu me tung toé, càng lo lắng phó uý lỡ tay đoạt mạng người. Nay nghe đối phương buông lời ngông cuồng, nàng lại càng tin chắc những người bị coi là "tiện nô" ở Nan Vĩnh, chỉ sợ sống không bằng chết.

Nàng thu ánh mắt lại, điềm nhiên nói:

“Đấu võ đã có kết quả, nếu cứ dây dưa mãi cũng chẳng có ích gì. Vậy công chúa rốt cuộc muốn thế nào?”

Công chúa Nan Vĩnh tựa như đã sớm có toan tính, nghe vậy không chút do dự mà đưa ra đề nghị:

“Không bằng Ngũ công chúa tự thân chọn lấy một tên nô lệ để thuần phục. Trong vòng nửa tháng, nếu có thể khiến hắn cam tâm tình nguyện ở trước mặt chúng nhân chịu mười roi, từ đây ta sẽ không nhắc lại chuyện Tạ tướng quân bại trận hôm nay. Nếu không làm được, ngươi liền phải chính miệng nói: "Công chúa Đại Lễ đối với công chúa Nan Vĩnh tâm phục khẩu phục." Điều kiện ấy, không rõ Ngũ công chúa có dám đáp ứng?”

Ninh Phù khẽ mím môi, trong lòng chần chừ chưa quyết. Trong đầu nàng bất giác hiện lên hình ảnh người nô lệ kia – đôi mắt âm u như sương mù, bả vai đầy máu đỏ thẫm, nếu không được cứu chữa kịp thời, e rằng khó giữ được mạng.

Nàng không thể khoanh tay đứng nhìn. Chỉ một niệm, sinh tử phân đôi, sao nàng có thể không động lòng trắc ẩn? Dẫu biết lòng mình mềm yếu có thể không đổi lại được cảm ân nhưng nàng chỉ mong có thể yên ổn với lương tâm.

Ninh Phù ngẩng đầu nhìn thẳng đối phương:

“Được, ta đáp ứng. Nhưng người để thuần phục phải do ta tự quyết định."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play