Ninh Phù trong lòng khẽ động, có chút không đành lòng, đang định mở miệng nói điều gì, chợt nghe từ phía xa truyền đến một tiếng kêu thảm thiết khiến nàng giật mình nhìn lại. Chỉ thấy binh lính khi nãy xách thùng rồi mở lồng kia đã bị quật ngã xuống đất, cả hai tay đầy máu, miệng không ngừng r*n rỉ, khí thế oai phong ban đầu hoàn toàn tiêu tán.
Mà trong lồng sắt, nam tử Nan Vĩnh chậm rãi đứng thẳng, bóng dáng nghịch sáng, quanh thân lộ rõ một cỗ sát khí nồng đậm.
Tựa hồ cảm nhận được điều gì, hắn bỗng xoay đầu, ánh mắt vượt qua mấy trượng, chuẩn xác rơi trên người Ninh Phù.
Ninh Phù bất giác siết chặt lòng bàn tay, tuy nàng không nhìn rõ khuôn mặt của hắn nhưng cũng mơ hồ cảm nhận được oán khí sâu đậm trong đôi mắt kia.
Nàng còn chưa kịp thu hồi ánh nhìn thì bên cạnh, phó úy đã sắc mặt nghiêm trọng, rút kiếm khỏi vỏ, vội vàng bước lên phía trước, giận dữ quát lớn:
“Cẩu nô tài. Đói ba ngày mà vẫn có thể đả thương người, ngươi đúng là muốn tìm chết. Có biết mình vừa xúc phạm tới bậc quý nhân hay không?”
Dứt lời, nam tử kia vẫn không chút phản ứng, thân hình bất động như núi, tựa như không hề đem vị phó úy kia để vào mắt.
Thấy vậy, Ninh Phù nâng váy định bước tới, lại bị Ninh Kiệt đưa tay ngăn cản, hắn thấp giọng nói: “Trần Giác sẽ xử lý ổn thỏa. Chốn binh doanh là nơi thị phi phức tạp, đừng nên tùy tiện xông loạn.”
Ninh Phù lại không chịu nghe: “Chỉ cách mấy bước thôi, sao nhị ca lại không yên lòng?”
Dứt lời, nàng lùi lại, lập tức tìm kẽ hở vòng qua một bên mà chạy nhanh lên phía trước. Ninh Kiệt không kịp ngăn cản, đành bất đắc dĩ đuổi theo.
Ninh Phù chạy đến trước lồng, cách khoảng mười bước thì dừng lại, tầm mắt lúc này mới rõ ràng, chỉ thấy trong lồng sắt kia, nam tử Nan Vĩnh đã bị thương rất nặng. Trên người hắn y phục rách nát nhuốm máu, từng mảng lớn khô lại, đỏ sẫm khiến người nhìn kinh hãi.
Đúng lúc ấy, nàng nghe phó úy Trần Giác giận dữ quát: “Súc sinh. Ngươi có biết đây là lãnh thổ Đại Lễ. Không cho ngươi chút giáo huấn, ngươi thật không biết trời cao đất dày."
Lời vừa dứt, hắn liền một kiếm không chút lưu tình đâm thẳng vào vai người kia. Không biết công chúa đã ở phía sau nên hắn chẳng chút kiêng dè, thuận tay vung kiếm, xuất thủ hung ác.
Ninh Phù lập tức dừng bước, từ nhỏ được nuôi nấng như hoa trong nhà kính, dưới sự che chở của phụ mẫu, nàng nào từng thấy cảnh tượng tàn nhẫn như thế?
Chỉ thấy nam tử Nan Vĩnh kia chẳng kêu rên một tiếng, gắng sức chịu đau, máu tươi từ cánh tay không ngừng chảy xuống, cảnh tượng ấy khiến Ninh Phù trợn tròn mắt, hoảng hốt đến không thể nhấc nổi bước chân.
“Trần Giác, còn không mau dừng lại." Ninh Kiệt cũng vừa chạy đến, lập tức đưa tay che mắt muội muội, sợ nàng bị cảnh tượng ấy dọa cho kinh tâm.
“…… Có mạt tướng" Trần Giác quay đầu sững sờ, trông thấy thân thể công chúa khẽ run, ánh mắt Thái tử cũng đầy bất mãn, hắn lập tức nhận ra mình đã gây họa, vội vàng thu kiếm, chẳng màng tên nô lệ kia vì mất máu quá nhiều mà nguy kịch.
Một tiếng kêu rên đau đớn vang lên, Ninh Phù gian nan điều tức, cố gắng bắt lấy tay áo Ninh Kiệt đang che trước mặt, nín thở lách sang nhìn, chỉ thấy giữa vũng máu, một đôi mắt đen sâu thẳm, vừa sáng lại u uất, đang nhìn nàng chằm chằm.
Kẻ kia thế nhưng lại cong môi cười, ý tứ không rõ nhưng tuyệt chẳng phải thiện ý.