Ninh Phù lắng cho khuê hữu, tuyệt chẳng thể khoanh tay đứng nhìn, bèn phân phó:
“Các ngươi âm thầm ra ngoài dò la xem lôi đài kia định lúc nào sẽ tổ chức."

Đông Mai và Giác Liên là hai thị nữ theo hầu bên người công chúa từ thuở nhỏ, giờ nghe nàng mở miệng như thế liền đoán được nàng muốn xuất cung, vội vàng khuyên can:
“Công chúa thân phận cao quý, sao có thể đặt chân đến nơi binh doanh thô lậu? Huống hồ ở đó còn giam giữ những nam nô mới mà Nan Vĩnh tiến cống, đều là man di chưa được Đại Lễ thuần phục, thực chẳng phải chốn yên lành, e rằng lắm điều thị phi phức tạp.”

Ninh Phù trong lòng đã quyết, liền cười nhẹ:
“Đến lúc đó, ta cải nam trang là được. Ta định nhờ nhị ca giúp đỡ, thừa dịp thị vệ Võ Anh Môn thay ca, sẽ lặng lẽ chuồn ra khỏi cung.”

“Cái đó…” Đông Mai và Giác Liên do dự, trong lòng không khỏi thầm nghĩ. Công chúa nhà mình dung mạo diễm lệ, dáng vẻ nghiêng nước nghiêng thành, cho dù búi tóc giả, quấn vải che ngực, tháo hoa trừ phấn cũng không thể che giấu phong tư kiều diễm kia. Một tiểu lang quân diện mỹ mạo như thế, ai sẽ tin là nam nhân?

Có điều từ trước đến nay, bệ hạ cùng Thái tử đối với Ngũ công chúa sủng ái hết mực, thường hay phân phó thị vệ trong cung mắt nhắm mắt mở cho nàng lặng lẽ xuất cung. Đi lâu thành quen, Ninh Phù cũng sinh tâm hiểu lầm, tưởng mình ngụy trang nam nhân hoàn mỹ vô song, mê hoặc được hết thảy người đời.

Chuyện này, Đông Mai và Giác Liên tự nhiên không dám nói thẳng, chỉ đành tự nhủ: nếu có Thái tử điện hạ cùng đi, chắc công chúa sẽ không xảy ra việc gì.

Bảy ngày sau.

Ninh Phù rốt cuộc toại nguyện. Nàng thân vận nam trang gọn gàng: y phục màu xám nhạt, đầu đội mũ mềm, dáng vẻ y hệt một thiếu niên công tử. Cứ thế, nàng cùng Thái tử Ninh Kiệt ngồi xe ngựa xuất cung đến ngoại ô binh doanh xem đấu lôi đài.

Trong xe, Ninh Phù ngồi yên lặng một hồi rồi bất chợt nghiêng đầu nhìn sang Ninh Kiệt, đôi mắt sáng lay động, giọng nói líu lo:
“Nhị ca, ta vốn tưởng lần này muốn thuyết phục huynh phải tốn không ít công phu, nào ngờ huynh lại đáp ứng sảng khoái đến vậy.”

Ninh Kiệt liếc nàng, sắc mặt bình thản:
“Dù sao cũng cản không nổi, ta cần gì phải phí sức thêm lời.”

“Thì ra là vậy…” Ninh Phù mỉm cười, khoé môi cong cong, châm chọc, "Ta còn tưởng nhị ca cũng sốt ruột không kém, muốn vào doanh thăm Ngôn Sanh.”

Lời vừa dứt, ánh mắt Ninh Kiệt khẽ lóe nhưng thần sắc nhanh chóng trở lại như thường, chỉ lãnh đạm nói:
“Phù nhi, xe ngựa vừa mới ra khỏi cung chưa bao lâu, giờ quay lại vẫn còn kịp.”

Ninh Phù lập tức thu lại vẻ nghịch ngợm, ngoan ngoãn ngồi yên, không dám hỏi thêm nửa lời, vội vàng cười xòa:
“Được rồi được rồi, ta không nói nữa. Lần này nhị ca đi theo, chẳng qua là để canh chừng ta thôi.”

Ninh Kiệt không nói gì, im lặng mặc nàng bông đùa.

Xe ngựa dừng lại trước cửa doanh ngoại thành.!Khi hai người tới nơi, canh giờ không còn sớm. Vừa xuống xe, thân tín trong doanh của Ninh Kiệt đã đưa cả hai vào cửa hậu doanh. Ninh Phù ngoan ngoãn đi sát sau Ninh Kiệt nhưng ánh mắt lại không ngừng đảo qua hai bên đường.

Chỉ thấy hai bên bình địa đặt hơn hai mươi chiếc lồng sắt đen thẫm, bố trí thành hàng ngay ngắn. Vì ánh sáng chiếu từ sau tới nên nàng không nhìn rõ trong lồng là vật gì, chỉ thấy mỗi chiếc đều lớn, nặng nề, rắn chắc.

Là thú để săn? Ninh Phù thầm nhíu mày, trong ký ức nàng, những chiếc lồng như thế thường chỉ dùng khi phụ hoàng tổ chức săn bắn cùng triều thần, để bắt các loại dã thú như hồ tuyết, báo đốm hoặc hươu nai. Cảnh tượng ấy nàng từng chứng kiến qua nên lồng sắt này không khỏi khiến nàng sinh nghi.

Ngay lúc nàng còn đang suy nghĩ, chợt phía trước xuất hiện một vị binh tướng vận khôi giáp, tay cầm một thùng gỗ lớn, đi đến bên một chiếc lồng sắt, từ thắt lưng rút ra chìa khóa.

Ninh Phù không chớp mắt nhìn theo. Chỉ thấy binh sĩ kia thò tay vào lồng, thô bạo túm lấy vật gì đó, cố ý khiêu khích rồi sau đó một thân thể gầy gò từ trong bóng tối lặng lẽ xuất hiện.

Thì ra… trong lồng giam giữ toàn là người. Ninh Phù hoảng sợ, đôi mắt mở lớn, theo bản năng nép sau lưng Ninh Kiệt.

Phó úy đi bên cạnh thấy vậy, vội trấn an:
“Công chúa đừng sợ. Những kẻ bị giam trong này đều là nam nô mà Nan Vĩnh tiến cống năm nay. Chúng là dã man di chưa được Đại Lễ thuần hóa, mỗi người đều hung bạo ngỗ ngược. Nhưng chỉ vài hôm nữa bị đánh đập dụng hình, sẽ không còn dám lỗ mãng.”

Nghe xong, ánh mắt Ninh Kiệt liền trở nên lạnh lẽo liếc nhìn phó úy, tựa hồ không hài lòng vì hắn lắm lời trước mặt công chúa. Phó úy hiểu ý, liền cúi đầu không dám nói thêm điều gì.

Nhưng Ninh Phù lại chủ động hỏi:
“Dã man di? Ta nhìn bọn họ bị nhốt trong lồng, cử động cũng không còn sức, đâu giống người mang dã tính?”

Phó úy ngập ngừng giây lát, lại nhìn Ninh Kiệt rồi mới miễn cưỡng đáp:
“Từ khi nhập doanh tới nay, bọn chúng vẫn luôn gây náo loạn, la hét dữ dội. Hiện tại bị bỏ đói ba ngày mới dám an phận được chút.”

“Cái gì?” Ninh Phù cau mày, lộ vẻ giật mình.

Ánh dương gay gắt như thiêu đốt, những người kia lại bị nhốt giữa lồng sắt nóng bức, không nước không cơm, chẳng biết đã bị giam bao lâu. Ninh Phù không khỏi nghĩ đến cảnh tượng dã thú bị bắt trong các đợt săn trước kia, thân thể thương tích đầy mình, nằm co quắp bất động… Nhưng trước mắt nàng lúc này là người, là sinh linh có trí khôn.

Mà cảnh ngộ của họ, thậm chí còn không bằng cả con thú…

  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play