Hàn Tẫn chợt mở miệng hỏi:
“Roi kia là của công chúa?”
Ninh Phù nghe vậy, lấy làm khó hiểu:
“Phụ hoàng ban cho, tất nhiên là của ta.”
Hàn Tẫn thu liễm cảm xúc, chẳng tỏ rõ tâm ý. Roi mềm kia vốn là vật hoàng tộc Đại Lễ quý trọng, từng được đưa vào quốc khố. Truy ngược về nguồn gốc thì nó vốn là phần thưởng đầu tiên phụ hoàng ban cho hắn sau khi thắng trận. Cũng nhờ lần đó mà hắn xuất đầu lộ diện, nhưng cũng vì vậy mà gánh chịu đại giới, thân thể từ đấy lưu lại hậu hoạn.
Nay cảnh cũ người xưa, vật xưa lại vô tình rơi vào tay Ninh Phù. Hắn vốn chẳng tin vào số mệnh hay duyên phận nhưng giờ khắc này cũng không thể không sinh lòng kính sợ vài phần.
Ninh Phù thấy sắc mặt hắn bỗng sa sầm, nhíu mày đầy lo lắng:
“Ngươi lại khó chịu? Sắc mặt sao khó coi thế?”
Thấy hắn khép mắt nhíu mày, thần sắc suy nhược, nàng rốt cuộc nhịn không được đưa tay đỡ lấy cánh tay hắn, ngữ khí dịu lại:
“Ngươi mới vừa tỉnh lại, độc chưa trừ, vẫn nên tĩnh dưỡng, đừng gắng gượng quá mức.”
Hắn liền gạt tay nàng, không muốn tỏ ra yếu thế, lạnh nhạt đáp:
“Roi kia, ta sẽ trả cho công chúa.”
Ninh Phù nghe xong không khỏi kinh ngạc, nhướng mày:
“Ngươi hiện giờ như vậy, lấy gì mà trả? Bản công chúa vốn đại nhân đại lượng, không cùng ngươi so đo chuyện nhỏ này.”
Dẫu biết hắn từng là công tử phú thương nhưng giờ đã khốn cùng, đến cả bạc vụn còn không có, nói gì đến chuyện đền một cây roi mới?
Nào ngờ hắn vẫn cố chấp:
“Đó là chuyện của ta.”
Thấy hắn ngoan cố như thế, Ninh Phù thầm trách hắn không hiểu lòng mình, hừ nhẹ một tiếng, giận mà không thèm đáp lời.
Chỉ thấy Hàn Tẫn không nói thêm, chậm rãi đi đến cửa, đưa tay gõ nhẹ lên khung cửa phát ra âm vang.
Nàng còn chưa hiểu hắn muốn làm gì, liền thấy Bách Thanh nghe động vội vã chạy vào, vượt qua cả nàng, lập tức quỳ phục trước mặt Hàn Tẫn, cung kính thưa:
“Chủ... công tử có gì phân phó?”
Hàn Tẫn sắc mặt thản nhiên:
“Ngươi lại đến hậu hoa viên lấy thêm cỏ cá hồi, nghiền nát rồi đem tới cho ta. Nếu quanh vườn có hoa thố đinh thì hái bốn, năm đóa, phải nhanh.”
“Tuân mệnh!”
Bách Thanh lĩnh mệnh lui ra, thoáng nhìn Ninh Phù một cái, ánh mắt khách khí thông thường nhưng đối với Hàn Tẫn lại vô cùng kính sợ, đến cả nhìn cũng không dám nhìn thẳng.
Ninh Phù trông thấy vậy, trong lòng chợt thấy không cân bằng, rõ ràng nàng mới là chủ tử, vậy mà A Tẫn kia dường như còn cao giá hơn nàng.
Biết hắn sai Bách Thanh đi hái thuốc hẳn là để trị thương cho mình, nàng liền tạm bỏ qua tính khí, chỉ hơi trêu chọc:
“Bách Thanh hình như rất sợ ngươi.”
Hàn Tẫn liếc mắt nhìn nàng một cái, không đáp, chỉ xoay người trở lại trong phòng.
Ninh Phù đi theo sau, vẫn không nén nổi hiếu kỳ:
“Ngươi chẳng lẽ là kiểu chủ tử hà khắc, bình thời hễ không vừa ý liền tay đấm chân đá? Bằng không hắn làm sao lại sợ ngươi như thế?”
Hàn Tẫn đáp:
“Tay đấm chân đá quá phí thời gian, ta không lưu phế vật bên người.”
Nàng gật đầu:
“Nếu không hài lòng, ngươi liền đem bọn họ bán đi?”
Hàn Tẫn thản nhiên:
“Không, ta trực tiếp giết. Như thế chẳng phải càng bớt việc?”
“...”
Ninh Phù nghe vậy liền bị dọa sững người, theo bản năng lùi về sau nửa bước, mày khẽ chau lại.
Thấy nàng như thế, Hàn Tẫn khẽ cười:
“Công chúa sợ ta?”
Nàng vội nâng cằm, phản bác:
“Ta là chủ nhân của ngươi, sợ ngươi cái gì!”
Hàn Tẫn cười cười, không biện giải nữa, trở lại giường, nhắm mắt tĩnh dưỡng. Hiện độc trong người hắn chưa sạch, tinh lực suy nhược, nếu không phải là Ninh Phù, hắn cũng chẳng muốn cùng ai nhiều lời.
Nàng cũng yên tĩnh ngồi chờ một bên. Ước chừng nửa canh giờ sau, có tiếng động ngoài cửa phòng, quả nhiên là Bách Thanh trở về.
Chỉ thấy hắn vòng qua bình phong tiến vào, tay nâng hai bát sứ men xanh, bên trong là cỏ cá hồi và hoa thố đinh đã được nghiền nát thành nước.
Bách Thanh cung kính dâng lên, Hàn Tẫn tiếp lấy, cúi mắt xem xét rồi khẽ nhíu mày trách:
“Chút việc nhỏ cũng làm không xong?”
Bách Thanh lập tức cúi đầu, không dám biện minh.
Hàn Tẫn thu hồi ánh mắt, tự mình động thủ giã thuốc, cẩn thận vắt lấy nước thuốc còn sót lại trong lá.
Ninh Phù thấy Bách Thanh quỳ đã lâu, trong lòng không nỡ, liền đứng dậy che trước mặt hắn, trách móc Hàn Tẫn:
“Hiện tại các ngươi đều ở trong phủ ta, không thể cứ theo lề lối cũ. Ngươi không được đối với Bách Thanh hung hăng như vậy, dù sao hắn cũng coi như là người của ta.”
Bách Thanh nghe vậy, mồ hôi toát ra như mưa, lòng thầm kêu khổ. Công chúa tuy thiện tâm nhưng lời này không khéo lại là họa thay vì phúc.
Hàn Tẫn nghe thế, tay đang đảo thuốc chợt khựng lại, mắt lạnh nhìn nàng:
“Hắn là người của ngươi?”
Ánh mắt hắn trầm xuống, sâu kín hỏi:
“Câu đó, ngươi nên hỏi hắn, xem hắn có dám nhận hay không.”
Bách Thanh thân hình run rẩy, cúi đầu càng thấp, hiển nhiên một lời cũng không dám thốt.
Ninh Phù chưa hiểu hàm ý trong lời hắn, liền thuận miệng đáp:
“Vì sao không dám? Ngươi cũng là người của ta, điều này ngươi không nhận sao?”
Ánh mắt Hàn Tẫn phút chốc tối hẳn lại, nhưng thần sắc như có chút buông lỏng. Hắn nhìn nàng, trong lòng thoáng hiện lên tầng cảm xúc khó hiểu.
Ninh Phù mở to mắt nhìn hắn, ngây ngô truy vấn:
“Trả lời đi, các ngươi rốt cuộc có nhận hay không?”
Hàn Tẫn bị nàng bức hỏi đến nỗi không thể đối diện, đành nghiêng đầu né tránh, bàn tay lặng lẽ siết chặt bát thuốc, hầu kết cũng không khỏi khẽ động.
Hắn không cho phép Bách Thanh tiếp tục quỳ ở nơi này, nhân lúc Ninh Phù không chú ý, liền phất tay đuổi người lui xuống. Trong phòng chỉ còn lại hai người, Hàn Tẫn một mình đối diện với tiểu công chúa, thực sự chẳng phải chuyện dễ dàng.
“Nói đi.” Nàng giục hỏi, ngữ khí mang vài phần giận dỗi.
Hàn Tẫn cảm thấy thanh âm kia vào tai lại quá đỗi dễ nghe. Hắn nghiêng mắt, khẽ ho một tiếng che giấu cảm xúc rồi mím môi trầm mặc trong chốc lát. Sau cùng, cố nén tâm tư, trấn định mà đáp:
“Ta không làm người của kẻ khác.”
Ninh Phù nghiêng đầu, không buông tha:
“Vậy ngươi chẳng lẽ không phải người của chính mình?”
Từ nhỏ nàng đã được ngàn sủng vạn ái, thân là kim chi ngọc diệp, người người trước mặt đều chỉ dám cung cung kính kính, nào từng bị ai kháng cự hay cự tuyệt. Bởi vậy lúc này nàng một mực truy hỏi, bộ dáng nghiêm nghị như thẩm vấn, quyết đòi hắn chính miệng hồi đáp.
Những tưởng hắn sẽ lại lạnh lùng từ chối như thường, tuyệt chẳng dễ thuận theo lòng nàng, nào ngờ hắn chỉ trầm ngâm một lát rồi ngẩng đầu nhìn nàng, chậm rãi mở miệng:
“Nhận.”