Băng gạc vừa gỡ, miệng vết thương liền hiện rõ trước mắt.

Hàn Tẫn chăm chú nhìn dấu răng lờ mờ trên cổ tay Ninh Phù, không dám khinh suất chạm vào. Phần da quanh vết thương còn dính vết máu, mờ nhạt sâu cạn xen lẫn, đủ thấy lúc đó hắn hạ thủ không nhẹ. Tiểu công chúa vốn kiêu ngạo nũng nịu, chịu nỗi khổ này, khi ấy hẳn đã hận hắn thấu xương.

Hắn cụp mắt:
“Còn đau không?”

Bị lòng bàn tay hắn khẽ vuốt ve, Ninh Phù có chút ngứa ngáy, càng khó chịu là ngữ khí hắn đột nhiên dịu dàng. Ngày thường mỗi lần hai người giáp mặt, hắn đều lạnh lùng nghiêm nghị, bộ dạng chán ghét rõ ràng. Mà nay, thái độ như thay đổi, khiến lòng nàng không khỏi sinh nghi.

Nàng định rút tay về, lại bị hắn bất ngờ giữ chặt, chỉ nghe hắn nói:
“Phải thoa lại thuốc.”

Ninh Phù khẽ “Ừm” một tiếng, bĩu môi liếc hắn rồi không nén được oán trách:
“Hôm qua thực sự đau đến chết, ta tha cho ngươi một mạng vốn là lòng Bồ Tát, ngươi đổi tính vì nhớ ân cứu mạng?”

Hàn Tẫn ngẩng đầu nhìn đôi mắt đẹp mang đầy ủy khuất của nàng, nghiêm túc mở miệng:
“Công chúa có ơn cứu mạng.”

Quả nhiên là vì nhớ ân tình. Ninh Phù bĩu môi, cảm thấy mất hứng, dứt khoát không để hắn nắm tay nữa.

Hàn Tẫn không cưỡng ép:
“Đã không tìm ngự y trong cung, vậy hôm qua Bách Thanh bôi cho người thứ gì?”

Ninh Phù tầm mắt lơ đãng nhìn quanh, lòng thầm nghĩ nếu là hai ngày trước, thực khó tưởng tượng hai người lại có thể bình thản đối mặt, ôn hòa trò chuyện như lúc này.

Nàng mở lời:
“Bách Thanh nói hắn từng học qua ít y lý, có thể trị vài chứng bệnh tạp. Hắn xem xong thì bảo chỉ cần dùng chút nước giã cây cá hồi để tiêu sưng, loại thảo dược này sinh trưởng mạnh, phổ biến trong hoa viên nên hắn lén ra vườn sau phủ công chúa hái vài cọng, nghiền nát lấy nước rồi đắp cho ta.”

Nói đến đây, Ninh Phù không nhịn được oán giận:
“Chỉ là thủ pháp của Bách Thanh thực sự vụng về, băng bó mấy lần đều khiến ta đau đến phát khóc. Nếu không phải tìm chẳng ra ai khác giúp, ta nào thèm dùng hắn?”

Hàn Tẫn nghe xong, không đáp lời, chỉ chống tay nơi mép giường định đứng dậy. Chỉ mấy động tác đơn giản mà hắn đã cảm thấy toàn thân không thuận, mồ hôi rịn sau lưng, trong lòng bực bội vì sự vô lực của chính mình. Hắn trầm mặt cúi đầu buộc lại giày, rồi nghiêm giọng:
“Công chúa ai nói gì cũng tin, không sợ bị lừa?”

Ninh Phù đang do dự không biết có nên tiến lên đỡ hắn hay không, chợt nghe câu hỏi vô cớ ấy thì sửng sốt:
“Vậy ngươi lừa ta sao?”

Hàn Tẫn hơi khựng lại, không trả lời.

Ninh Phù tức khắc trừng mắt, khí thế bừng bừng như mèo nhỏ xù lông. Nàng tiến sát đến trước mặt hắn, kiêu căng nói:
“A Tẫn, hiện giờ ta là ân nhân cứu mạng của ngươi, cũng là chủ nhân của ngươi. Ngươi không được dối gạt ta, nếu không ta sẽ không dễ dãi mà tha thứ. Rõ chưa?”

Hàn Tẫn giơ tay nhẹ vuốt mái tóc nàng, khóe môi cong cong, không hề có nửa phần sợ hãi:
“Trước mắt tạm thời chấp nhận.”

Ân nhân cứu mạng thì nhận được. Nhưng thiên hạ này, chưa từng ai dám ép Ung Kỳ thiếu chủ nhận chủ.

Ninh Phù chớp mắt, chưa kịp để ý hắn nói gì đã phát hiện hành động tay chân của hắn hơi quá giới hạn. Nàng lập tức cảnh giác lùi nửa bước, nghiêm mặt quát:
“Ngươi làm gì mà lại động tay với ta?”

Hắn không che giấu chút nào, thản nhiên đáp:
“Thật là đáng yêu.”

Ninh Phù vừa bực vừa thẹn, nàng tức tối dậm chân giữa phòng, chỉ thẳng mặt hắn mắng:
“Vô lại. Ngươi đúng là đồ thô lỗ, thiếu giáo dưỡng."

Lời lẽ ấy từ lâu không ai dám nói với hắn, Hàn Tẫn nghe mà chỉ hơi nhướng mày, trong lòng ngược lại thấy thú vị. Hắn cũng không so đo, liền theo nàng mà ra vẻ đứng đắn, thu liễm hành vi.

Khi còn nhỏ, để giữ được mạng sống dưới trướng Đại nương nương, hắn từng bị ép học cách ngụy trang, nhẫn nhục chịu đựng. Nhưng hôm nay, hắn không còn là kẻ như thế, đặc biệt là trước mặt nàng, lại càng không.

Thấy ánh mắt nàng đầy đề phòng, Hàn Tẫn hơi ngượng ngùng rút tay về phía sau, rồi lạnh nhạt hỏi:
“Không biết công chúa định giáo dưỡng thế nào?”

Ninh Phù mím môi, thoáng do dự. Trong lòng thầm tính toán, nếu lúc này buộc hắn phải nghe theo mười điều nàng dặn, lại còn bảo hắn trước mặt công chúa Nan Vĩnh cho nàng đủ thể diện, e rằng quá vội vàng, mà giữa hai người hiện tại chỉ là giao tình nhạt mỏng, hắn chưa chắc đã cam tâm giúp đỡ.

Nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng nàng chỉ nhẹ trách:
“Cây roi phụ hoàng ban cho ta bị ngươi làm gãy rồi, tạm thời chưa thể dạy dỗ gì. Đợi ta có roi mới, chúng ta sẽ chính thức bắt đầu.”

Nàng là có lòng tốt muốn cho hắn thêm thời gian tĩnh dưỡng. Dẫu sao hắn mới tỉnh, thân thể suy yếu, không tiện giáo huấn ngay. Việc đó để sau cũng chưa muộn.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play