Tối ấy trở về Chỉ Tê điện, Ninh Phù ăn xong bữa tối liền được Đông Mai và Giác Liên hầu hạ tắm gội.

Vì sợ người phát hiện thương tích, đã mấy ngày nay nàng hành sự cực kỳ cẩn trọng, đặc biệt là lúc tắm rửa lau mình, y phục cởi ra không tiện che đậy, nàng đành phải dùng lụa trắng quấn lấy cổ tay, vừa có thể ngăn nước, lại có thể giữ cho thuốc bôi không bị trôi.

Chỉ cần nàng không lộ vẻ chột dạ, hai nha đầu này tất sẽ không sinh lòng nghi ngờ, suy đoán vẩn vơ.

“Công chúa dạo gần đây mỗi ngày vừa hửng sáng đã rời cung, cứ đi là mất cả ngày. Nô tỳ không thể đi theo hầu hạ, mỗi ngày nhàn nhã trong cung, không làm mà hưởng lộc, trong lòng thật chẳng an.” Đông Mai vừa cầm lược, cẩn thận chải mái tóc đen dài như mây của Ninh Phù, vừa than thở.

Ninh Phù đang thất thần nhìn cánh hoa hồng nổi lềnh bềnh trên mặt nước, nghe vậy thì chậm rãi vốc nước dội xuống bả vai, sau đó mới chậm rãi mở miệng: “Rảnh rỗi mà còn buồn phiền, chẳng lẽ trời sinh ngươi là số chịu khổ, không chịu nổi thanh nhàn?”

Giác Liên cười khúc khích, múc thêm hai gáo nước ấm vào thau tắm, rồi tiếp lời: “Đông Mai là lo lắng cho điện hạ. Hiện giờ điện hạ ngày ngày tiếp xúc với đám man nô Nan Vĩnh, tuy có binh sĩ canh giữ nhưng nghĩ đến cũng khiến người ta lo sợ.”

“Nói gì thì nói, trong cung kẻ dưới cũng đang bàn tán, nói nam tử Nan Vĩnh xưa nay một lòng tôn kính công chúa của bọn họ, thậm chí coi nàng ấy như thần nữ Dao Tiên tái thế. Nay điện hạ cùng vị công chúa Nan Vĩnh kia chẳng mấy thân thiện, bọn họ nếu vì thế mà âm thầm làm khó dễ, chúng nô tỳ cũng chẳng kịp thời mà che chở cho điện hạ, vậy nên mới không khỏi sốt ruột.”

Nghe xong, Ninh Phù lập tức chau mày, giọng mang vẻ bài xích: “Những lời ấy từ đâu mà ra?”

Đông Mai và Giác Liên nhìn nhau, dường như không ngờ công chúa phản ứng dữ dội như vậy. Cả hai không dám chậm trễ, vội vàng thành thật đáp: “Là từ Lâm Dương cung truyền đến. Thục tần nương nương có nhị đệ nhậm chức tại Lễ Bộ, lần này phụ trách tiếp đãi dị bang. Nghe nói tâm phúc của công chúa Nan Vĩnh tên gọi Sắc Vũ, sau khi say rượu liền càn rỡ nói rằng đám nam tử kia còn chẳng xứng xách giày cho công chúa Nan Vĩnh, nếu được công chúa nhìn trúng một lần thì có chết cũng cam lòng. Mà... mà điện hạ, dù có lao tâm thuần hóa, cuối cùng cũng chỉ phí công vô ích.”

“Ngạo mạn vô lễ, quả thực không có chút khách khí khiêm nhường nào!” Ninh Phù nghe xong, lập tức nổi giận quát lên, thanh âm cao vút, thần sắc hiếm khi lộ vẻ giận dữ khiến hai nha hoàn bị dọa sợ hãi, không dám ngẩng đầu.

Đông Mai và Giác Liên vội vàng quỳ xuống cầu xin công chúa bớt giận, trong lòng cho rằng công chúa tức giận vì bị Nan Vĩnh khinh thường, chứ chẳng hay tâm tư Ninh Phù lại đặt ở nơi khác.

“Điện hạ đừng nên để tâm đến đám man di ấy. Chúng nô tỳ chỉ muốn nhắc nhở điện hạ, khi thuần nô ở phủ công chúa, không nên động tâm luyến ái. Đám người kia là bạch nhãn lang nuôi không thân, cuối cùng cũng chỉ hướng về công chúa Nan Vĩnh, chẳng nhớ gì đến công chúa Đại Lễ.”

“Được rồi, các ngươi không cần nói nữa." Ninh Phù không còn tâm trạng tắm rửa, mặt trầm xuống, đứng dậy rời thau tắm.

Theo động tác của nàng, làn da tuyết trắng bóng mịn thấp thoáng hiện ra dưới ánh nến leo lắt, thân thể kiều diễm không hề có lấy nửa phần dư sắc hay lẳng lơ mà như ánh trăng trong suốt phản chiếu mặt hồ tĩnh lặng.

Hai nha hoàn vội đứng dậy, cúi thấp đầu cung kính, tay nhanh nhẹn cầm sa miên quấn lấy thân thể công chúa.

Thấy công chúa muốn rời đi, Đông Mai ở phía sau nhắc: “Điện hạ, tinh dầu nhuận nhũ còn chưa kịp thoa.”

Từ nhỏ Ngũ công chúa đã khuynh thành kiều diễm, được Hoàng hậu sủng ái, nuôi thành thói quen dưỡng thân tỉ mỉ. Thường ngày mỗi khi tắm rửa xong, các loại mát xa, thoa dầu đặt đầy trên bàn trang điểm, nay lại hờ hững bỏ qua, thật hiếm thấy.

Nghe nhắc nhở, Ninh Phù chỉ phất tay, thanh âm nhàn nhạt: “Các ngươi lui xuống trước đi.”

Đông Mai và Giác Liên liếc nhau, mắt đầy lo lắng nhưng không dám trái ý chủ tử, đành thu dọn qua loa rồi rất nhanh lui xuống.

Trong tẩm điện chỉ còn lại một mình Ninh Phù khoác hờ áo mỏng, lặng lẽ ngồi trước gương đồng.

Nàng rũ mắt, chậm rãi tháo lụa trắng che tay, để vào hộp trang sức bên cạnh, sau đó chống cằm, ánh mắt thất thần, không khỏi nhớ tới chuyện ban ngày cùng A Tẫn.

Hắn giã thuốc xong, tay rất nhẹ nhàng giúp nàng thoa thuốc nhưng sắc mặt lại càng lúc càng kém, thần thái cũng mệt mỏi, trông có vẻ cần nghỉ ngơi.

Nàng chủ động đề nghị: “Hay là ngươi nghỉ ngơi trước, để Bách Thanh đến giúp ta thoa thuốc?”

“Đau à?”

“... Không có.”

“Điện hạ chẳng phải từng nói Bách Thanh tay chân thô vụng, lần trước còn làm đau không ít lần?” Hắn mặt không đổi sắc, giọng cũng chẳng dịu dàng, vậy mà lại khiến lòng nàng rối loạn. “Ta sẽ không làm đau điện hạ.”

Nàng đành thôi, để mặc hắn nắm tay mình, cẩn thận bôi thuốc như cũ.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play