Hàn Tẫn không hề tranh biện, chỉ đưa mắt lặng lẽ dừng ở cổ tay phải của nàng, nhẹ giọng nói:
“Ngồi.”

Ninh Phù liếc hắn một cái, cười lạnh đáp:
“Đây là phủ công chúa, là địa bàn của ta, còn cần ngươi ban lời khách sáo?”

Ngoài miệng tuy cứng cỏi nhưng trong lòng lại bất giác nghĩ ngợi. Bản thân là chủ nhân, đối phương là nô lệ, vì cớ gì hắn có thể an nhiên ngồi mà tĩnh dưỡng, còn nàng đường đường công chúa lại chẳng có lấy chỗ đặt chân? Đưa mắt nhìn quanh phòng, ngoài chiếc giường lớn thì chỉ còn một cái ghế con, bốn chân ghế đều dính thuốc, ướt sũng.

Nàng vốn ưa sạch sẽ, đương nhiên không muốn bước qua nền nhà bị thấm dược, liền lắc đầu tỏ vẻ chán ghét, hỏi lại:
“Ngồi đâu chứ?”

Hàn Tẫn không nói lời nào, chỉ khẽ vỗ chỗ trống bên mép giường, ý bảo nàng qua đó.

Thấy thế, Ninh Phù chau mày, mắt trợn to, đang định quở trách hắn vô lễ thì bỗng nghe hắn mở miệng trước:
“Để ta xem vết thương của công chúa.”

Ninh Phù bất ngờ sững lại, lập tức giấu tay về phía sau, che đi thương tích.

Hàn Tẫn nhìn thấy động tác né tránh của nàng, mặt vẫn không biểu cảm, lạnh nhạt nói:
“Nếu xử lý không khéo, cổ tay sẽ để lại sẹo. Công chúa yêu cái đẹp, dung nhan kiều diễm như ngọc, sao cam lòng lưu lại dấu vết... cẩu cắn như vậy?”

“Đừng hù dọa ta.” Ninh Phù lẩm bẩm đáp, nhưng ánh mắt cũng lộ chút lo lắng. Hôm qua Bách Thanh thoa thuốc xong, cũng chẳng nói liệu có lưu sẹo hay không, mà thương tích ấy nàng lại không thể tùy tiện để ngự y xem xét. Nghĩ đến đó, nàng đành nghiến răng trừng hắn một cái, sau mới bực dọc nói:
“Chẳng lẽ ngươi có cách không để lại sẹo?”

“Không xem, làm sao biết?”

Ninh Phù hừ khẽ một tiếng, rõ ràng không vừa ý thái độ hắn nhưng vẫn bước lên mấy bước, ngồi xuống mép giường bên cạnh hắn, rồi uể oải chìa cổ tay:
“Xem thử xem, ngươi có thể nhìn ra cái gì?”

Hàn Tẫn cúi đầu nhìn, một đoạn cổ tay trắng nõn quấn lấy mấy tầng băng gạc, vô quy vô củ, thắt nút lại lộn xộn. Hàng mày hắn lập tức nhíu chặt, lạnh giọng hỏi:
“Băng bó thế này là do ai làm?”

Ninh Phù còn chưa nhận ra ngữ khí hắn đã lạnh đi mấy phần, đáp thật thà:
“Là Bách Thanh.”

“Bách Thanh?” Hắn lặp lại, thanh âm trầm xuống thấy rõ. Ninh Phù dẫu có chậm chạp cũng nghe ra hắn không vui, bèn khó hiểu hỏi lại:
“Đúng vậy, chẳng lẽ còn có thể là ai khác? Ngươi dám cắn ta, nếu không giấu chuyện này, e là chưa tỉnh lại đã bị xử trảm rồi. Ta đây là lòng từ bi không chấp nhặt, còn giúp ngươi che giấu, không tìm ngự y, chẳng lẽ ngươi không biết cảm kích?”

Lời chưa dứt, Ninh Phù trừng mắt nhìn hắn, định dùng đạo lý áp chế. Nào ngờ hắn không hề để tâm, trái lại đột nhiên hỏi sang chuyện khác:
“Công chúa biết tên ta chưa?”

Ninh Phù sửng sốt, nhất thời không hiểu vì cớ gì hắn lại hỏi vậy. Nàng lắc đầu thật thà đáp:
“Không biết.”

“Vậy... muốn biết không?” Hắn hỏi.

Nàng thấy hắn đột nhiên thay đổi thái độ, cũng thuận theo:
“Ngươi tên gì?”

Hắn cụp mi, tay chậm rãi cởi băng gạc ở cổ tay nàng, nhẹ giọng đáp:
“Một chữ: Tẫn.”

“Tẫn?” Ninh Phù ngạc nhiên, “Chỉ một chữ, thế họ gì?”

Hàn Tẫn không đáp ngay, bàn tay vẫn nhẹ nhàng xử lý vết thương, chậm rãi nói:
“Họ vốn của phụ mẫu nhưng tên một chữ là do ta tự đặt. Chỉ cần nhớ Tẫn là đủ.”

Kỳ thực, hắn cố ý giấu thân phận. Chữ “Hàn” vốn là họ vương tộc, nay võ công mất hết, thân còn lưu tại Đại Lễ quốc, nếu bị người nhận ra, e sẽ dẫn họa sát thân, cho nên cần cẩn trọng từ gốc mà tránh.

Ninh Phù gật đầu, không truy hỏi thêm, chỉ hiếu kỳ:
“Tẫn là chữ nào? Có ý nghĩa gì không?”

“Hình chữ từ hỏa. Dã vọng liệu tẫn, trạch tịch vô bi (*). Đại khái như thế.” Giọng hắn nhàn nhạt nhưng ánh mắt khi nhìn vào cổ tay nàng lại chuyên chú khác thường, tỉ mỉ như sợ sót bất cứ thứ gì.

(*) Mộng tưởng viển vông đã cạn, chốn cô quạnh không còn buồn nữa. -> Khi mọi kỳ vọng hão huyền đã tan biến, con người có thể trở về với sự tĩnh lặng nội tâm mà không còn khổ đau.

Ninh Phù nghe xong ngẫm nghĩ, lẩm bẩm:
“Nghe chẳng phải hàm ý gì tốt đẹp. Như tên ta, ‘Phù’ âm gần chữ ‘Phúc’, lại lấy nghĩa từ lá sen thanh khiết, xuất u mà bất nhiễm. Là phụ hoàng ta dốc tâm đặt ra.”

Hàn Tẫn khẽ cười, dùng đầu ngón tay khẽ lướt qua lòng bàn tay nàng, không rõ là cố ý hay vô tình, dịu giọng đáp:
“Công chúa tất nhiên là tên hay.”

“Thật chứ?”

“Thật.”

Nghe vậy, Ninh Phù có phần kinh ngạc, bởi bình thường hắn luôn lãnh đạm cứng nhắc, nay lại lời nhẹ ý mềm mà khen ngợi, quả là hiếm thấy. Chẳng lẽ bởi vì cắn nàng mà sinh lòng áy náy? Nàng không khỏi nghĩ ngợi.

“Ngươi cũng đừng xem nhẹ tên mình. Kỳ thực nghĩ lại, tên dễ nghe là được rồi.” Ninh Phù cười nhẹ, ngữ khí mềm xuống, “Ngươi chẳng nói họ, vậy về sau trong phủ ta, ta sẽ gọi ngươi là A Tẫn, thế nào?”

Hàn Tẫn tay dừng lại một thoáng, không ngẩng đầu, chỉ khẽ “Ừ” một tiếng đáp lại.

“A Tẫn?” Ninh Phù mỉm cười gọi thử một tiếng, cảm thấy xuôi tai liền cười thêm, “Cũng dễ đọc, dễ nhớ. Ngươi có thích không?”

Hàn Tẫn rũ mi, không để lộ ánh mắt, nhưng bàn tay đang chạm nàng bỗng siết nhẹ.

Lần đầu trong đời, hắn cảm thấy cái tên đầy tang thương kia, vậy mà qua miệng nàng lại trở nên ôn hòa dễ nghe đến thế.

Hắn lặng lẽ vuốt ve lòng bàn tay nàng, giấu đi ý niệm khó nói trong lòng, thấp giọng đáp:
“Thích.”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play