Sáng hôm sau, Hàn Tẫn rốt cuộc gian nan tỉnh lại. Trải qua bốn năm ngày mê man, đầu hắn như muốn nứt ra, mở mắt đã thấy một gian phòng xa lạ, lập tức nhíu mày, trong lòng tràn đầy cảnh giác.

“Chủ tử, ngài cuối cùng cũng tỉnh." Bách Thanh đúng lúc bưng thuốc vào, vừa thấy liền mừng rỡ vội chạy đến gần.

Hàn Tẫn ngẩng đầu, thấy Bách Thanh nay đã không còn y phục nô lệ, áo quần chỉnh tề sạch sẽ, lại cúi đầu nhìn chính mình, chỉ còn một thân trung y trắng mỏng. Trong đầu hắn một mảnh mơ hồ, chẳng nhớ ra điều gì, đưa tay xoa huyệt Thái Dương: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Bách Thanh nửa quỳ trên đất, không dám giấu giếm, đem mọi việc nhất nhất tường thuật — từ lúc chủ tử rơi vào mê man, công chúa cầu ngự y tới chữa trị, lại đặc biệt để viện này làm nơi an dưỡng, cấm người ngoài lui tới, mọi sự đều an bài chu đáo.

Đến cuối, ngữ khí Bách Thanh chậm lại, thần sắc lộ vẻ do dự, không biết nên mở miệng nói về chuyện công chúa bị thương thế nào.

Hàn Tẫn đâu phải người dễ qua mắt, trầm giọng thúc giục: “Có việc thì nói.”

Bách Thanh không dám kháng lệnh, chỉ đành khom người thưa: “Chủ tử có lẽ không nhớ, lúc còn mê man, ngài đã… đả thương công chúa.”

Hàn Tẫn ngẩn ra, sắc mặt thoáng ngạc nhiên, nhưng trong trí óc vẫn trống rỗng, chẳng nhớ nổi điều gì. Những cảnh tượng mơ hồ giữa mộng và thực đan xen hỗn loạn khiến hắn phân không rõ thật hư.

Sau một lúc, hắn khẽ thở dài, nằm ngửa ra giường, mắt khép hờ, ngữ khí mỏi mệt: “Nàng… có khóc không?”

Bách Thanh sửng sốt: “Chủ tử nói gì?”

Hàn Tẫn nhẹ giọng lẩm bẩm: “Giống như thỏ con bị kinh hãi?”

Bách Thanh không hiểu ý, chỉ lặng thinh. Sau đó đem chén thuốc đặt lên bàn cạnh giường rồi quỳ phục xuống, cung kính nói: “Ngự y đã nói rõ bệnh tình của chủ tử với công chúa. Hiện tại công chúa đã biết ngài trúng độc, nhưng vì Tây Du và Đông Sùng cách xa nhau, khó tránh sinh lòng nghi ngờ.”

Hàn Tẫn cau mày, giọng mệt mỏi: “Ngươi nói thế nào với nàng?”

Bách Thanh liền đem lời ứng biến bịa đặt kể ra, rằng bọn họ là phú thương Nan Vĩnh, thường qua lại Tây Du và Đông Sùng để giao dịch, chẳng may bị gian tặc theo dõi, trúng độc, sau lại bị bắt nhầm làm nô, mới đến nơi này.

Hàn Tẫn cười lạnh: “Ta thương tích đầy mình, ngươi giải thích sao?”

Bách Thanh lập tức đáp: “Thuộc hạ nói là bị các sứ thần Nan Vĩnh đánh đập, ngài thân phận ‘nô lệ’, chịu đủ roi vọt, thế nên thân thể thương tích đầy mình cũng có lời giải.”

Hàn Tẫn trầm mặc chốc lát, cười giễu cợt: “Lý do vụng về, sơ hở khắp nơi, nàng lại tin?”

Bách Thanh ngẩn người, có chút đắc ý: “Công chúa không chút nghi ngờ. Ban đầu nàng còn giận vì bị cắn thương, nhưng sau khi nghe thuộc hạ thuật lại, nàng nhìn ngài không những không oán hận, trái lại còn thêm mấy phần… thương xót.”

“…Thương xót?”

Hàn Tẫn khẽ lặp lại hai chữ, ngữ khí lạnh băng, thần sắc buồn bã mất mát. Khi Bách Thanh vừa dâng chén thuốc tới, hắn đột nhiên vung tay, hất đổ chén sứ xuống đất vỡ tan.

“Cút ra ngoài!”

Bách Thanh kinh hãi, chẳng kịp thu mảnh vỡ đã vội chạy ra ngoài. Trong lòng hắn thầm run, từ ba năm trước, chủ tử đã trở nên âm trầm khó lường, nhưng hắn vẫn nhớ khi xưa người từng rất hay cười…

Bên kia, Ninh Phù nét mặt đoan trang, chậm rãi bước vào viện. Không ngờ vừa mới đến gần cửa phòng, đã suýt bị Bách Thanh từ trong xông ra đụng phải.

Nàng giật mình nghiêng vai né tránh, sợ đụng trúng chỗ bị thương. “Bách Thanh, ngươi bị hổ đuổi sao?”

Bách Thanh bừng tỉnh, thấy công chúa vẫn như thường lui tới, trong lòng có phần kinh ngạc, vội cúi đầu thi lễ: “Thuộc hạ tham kiến công chúa.”

Ninh Phù khoát tay, ý bảo hắn đứng dậy, rồi nhìn qua hắn vào trong phòng: “Sao lại thế?”

Bách Thanh vội đáp: “Công tử đã tỉnh.”

Hắn vẫn xưng Hàn Tẫn là công tử, còn mình là gã sai vặt theo hầu, giữ lời lẽ cẩn trọng không để lộ sơ hở.

Ninh Phù nghe thế liền khựng lại, thần sắc có chút phức tạp. “Ngươi định đi đâu?”

“Thuộc hạ đi sắc thuốc… chén thuốc vừa rồi… bị ta đánh đổ.”

Ninh Phù gật đầu cho lui rồi một mình đứng trước cửa. Nàng do dự bước hai bước, cuối cùng vẫn quyết định đẩy cửa đi vào. Theo thường lệ, nếu là ngày trước, nàng hẳn đã bước nhanh vào thăm bệnh, nhưng hôm nay trong lòng còn khúc mắc, bèn chậm rãi vòng qua bình phong.

Người nọ đang tựa giường nhắm mắt nghỉ ngơi, thấy nàng đến chỉ mở mắt nhìn, không nói cũng không hành lễ.

Ninh Phù giận lắm, vết thương nơi tay như lại đau nhói. Nàng đang định tiến lên chất vấn thì thấy dưới đất ngổn ngang mảnh chén sứ, nước thuốc vương vãi khắp nơi, bước chân bất giác khựng lại.

“Vòng qua bên cạnh.” Hắn lạnh nhạt mở miệng.

Ninh Phù hừ nhẹ một tiếng, nhướng mày: “Không cần ngươi dạy, ta tự biết.”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play