Tiếng của Thôi Dịch giáo úy chợt vang lên ngoài phòng khiến Ninh Phù giật mình, nàng nhíu mày đồng thời cũng không khỏi thở hổn hển.
Nàng không hiểu vì sao chính mình lại chột dạ đến mức này, vội thu tay về, bất giác đưa lên vỗ nhẹ ngực ổn định tinh thần rồi làm bộ như chưa có gì xảy ra, dời ánh mắt khỏi gương mặt đầy mồ hôi của người nọ. Nàng lấy lại bình thản, đẩy cửa bước ra.
Quả nhiên Bách Thanh bị áp giải đến, trên người vẫn còn dây trói chưa gỡ. Ninh Phù cảm thấy hơi đau đầu, liền bước lên trước, lập tức ra lệnh cho Thôi giáo úy thả người, rồi lại đặc biệt dặn dò:
"Từ nay về sau, sân này để hai người bọn họ đơn độc cư trú, trừ phi có việc hệ trọng, các ngươi không được tùy tiện tiến vào."
Thôi Dịch đang định bẩm báo lên Thái tử:
"Đợi ti chức hướng Thái tử điện hạ bẩm báo..."
Ninh Phù cau mày ngắt lời:
"Việc nhỏ như vậy cũng cần báo? Chi bằng Thôi giáo úy mỗi ngày ghi chép họ ăn mấy hạt cơm, uống mấy ngụm nước để trình lên cho nhị ca ta tính toán một lượt."
Nghe vậy, Thôi Dịch chỉ khom mình nhận lệnh, không nói thêm lời. Ninh Phù cũng lười tranh biện với hắn, chỉ buồn bực xua hết mọi người ra khỏi sân, chỉ để lại một mình Bách Thanh.
"Ngươi ở lại đây chăm sóc người bệnh kia cho tốt. Phương thuốc đã lấy chưa?"
Bách Thanh cúi đầu, vừa gỡ dây trói vừa đáp:
"Đã ghi nhớ toàn bộ."
Ninh Phù gật đầu. Nàng thừa hiểu trong viện này, người thật sự quan tâm đến sống chết của người kia, chỉ có Bách Thanh. Tuy rằng giữa hai người họ còn có không ít điều thần bí chưa rõ, nhưng nàng quyết định đợi người kia tỉnh lại rồi sẽ hỏi cho minh bạch."
…
Trải qua một ngày trắc trở bên ngoài, khi trở về Chỉ Tê điện, Ninh Phù quả thực cảm thấy toàn thân mệt mỏi. Nàng chỉ dùng chút đồ ăn thanh đạm, sau đó để thị nữ hầu hạ thay y phục, tắm gội trong nước thêm hương liệu.
Ngâm mình trong nước ấm, toàn thân nàng chậm rãi thư giãn, bao nhiêu mệt nhọc cũng theo đó tan đi, đầu óc nhẹ nhõm hơn nhiều.
Sáng hôm sau, nàng tỉnh dậy rất sớm, dùng qua điểm tâm rồi theo lệ vào Vị Ương cung vấn an mẫu hậu. Xong việc cũng không nấn ná, lập tức lên kiệu rời cung.
Khi tới phủ công chúa, nàng cũng không để tâm đến Thôi Dịch đang chờ bái kiến ngoài cửa, chỉ sải bước thẳng vào viện. Nhưng người nọ vẫn chưa tỉnh. Bách Thanh nói hắn đêm qua có ho ra hai ngụm máu. Trình ngự y từng dặn trước, đây là phản ứng bình thường trong quá trình giải độc, ho ra cũng chỉ là máu độc.
Ninh Phù thấy sắc mặt hắn ngày càng tái nhợt, môi không chút huyết sắc, bất giác siết chặt ngón tay.
Ngày thứ ba, nàng lại muốn sớm qua thăm, nào ngờ bị Hoàng hậu lưu lại cùng tiếp đãi trụ trì và tăng ni từ chùa Thừa An. Hoàng hậu tín Phật, mỗi mười lăm đều thỉnh cao tăng vào cung tụng kinh. Ninh Phù xưa nay đều theo hầu, lần này cũng không tiện thoái thác.
Hai ngày không thể ra cung, Ninh Phù càng thêm nôn nóng. Cuối cùng, trong lúc rảnh rỗi, nàng sai người chuẩn bị rương lớn rương nhỏ đầy vải vóc, đích thân mang đến phủ.
Nàng vốn định giao đồ cho Bách Thanh sắp xếp nhưng khi đến tiểu viện, chẳng thấy thân ảnh quen thuộc vốn ngày ngày trông coi nơi này. Ninh Phù nhìn quanh không thấy người, đành sai binh sĩ tạm để đồ ở hành lang, còn bản thân thì không kịp chờ, tự mình đẩy cửa bước vào.
Vừa tiến bước, mùi thuốc đã xộc lên mũi. So với trước đây, lần này hương dược càng đậm, lại mang theo vị đắng gắt. Ninh Phù nhăn mày, cầm khăn tay che mũi, tay kia vén rèm bước vào.
Qua một tấm bình phong, ánh mắt nàng chợt sững lại.
Người kia đang nằm trên giường, thân thể ốm yếu, trán ướt đẫm mồ hôi, sắc môi tím tái, cả người như bị hỏa thiêu mà co giật, run rẩy.
Nàng lập tức cảm thấy không ổn, vội bước tới đỡ lấy tay hắn, có phần luống cuống lay gọi:
"Ngươi tỉnh... tỉnh, sao lại thành ra thế này..."
Người nọ thần trí mơ hồ, nhiệt độ cơ thể cao bất thường. Ninh Phù thử đặt tay lên trán hắn, lòng bàn tay tức khắc như bị lửa thiêu bỏng.
Nàng vô phương ứng đối, định rút tay rồi ra ngoài tìm Bách Thanh cầu cứu. Nhưng ngay lúc ấy, người nọ chợt mở bừng mắt.
Đó là một đôi mắt đỏ rực, đầy huyết sắc, không mang chút thần trí.
Ninh Phù còn chưa kịp mừng rỡ liền bị hắn bất ngờ nắm chặt cổ tay, mạnh mẽ kéo xuống sập.
Nàng đau đến nhăn mày, vừa muốn mở miệng quát tháo đã bị hắn khóa chặt giữa hai tay, cả hai cổ tay cũng bị giữ chặt.
Chưa từng có ai áp sát nàng như vậy, Ninh Phù nhất thời hoảng loạn, đỏ mặt quay đi, nhưng cổ đã bị hơi thở nóng bỏng của hắn bao phủ khiến tinh thần rối loạn, khó lòng trấn định.
"Thả… Thả ra, mau buông bản công chúa ra."
Hắn không đáp, chỉ hơi híp mắt, trong mắt đầy những tia máu đáng sợ. Ninh Phù giãy giụa muốn đẩy hắn ra, còn chưa kịp mắng cho thỏa, cánh tay đã bị hắn siết mạnh.
Đau đớn nhói lên, nàng không khỏi rít khẽ một tiếng, mày nhíu chặt.
Người kia... dám cắn nàng!
Ninh Phù chưa từng chịu đau đớn đến thế, lại chẳng thể vùng thoát. Nước mắt bất giác tuôn rơi, ướt đẫm gối lụa.
Giữa tiếng nức nở khẽ khàng, đôi mắt huyết sắc của hắn dần dần nhạt đi, cuối cùng trở lại màu nâu trầm tĩnh như ban đầu. Hắn mềm nhũn tựa vào cổ nàng, rồi lần nữa hôn mê bất tỉnh.
Ninh Phù trợn mắt, trong phút chốc quên cả đau đớn, chỉ vì một lần mút nhẹ cuối cùng ấy mà kinh hoảng đến rối loạn hô hấp.
Hắn rốt cuộc... là tỉnh hay chưa tỉnh?
Đúng lúc ấy, Bách Thanh bưng chén thuốc vừa nấu bước vào phòng, vừa vào đã bắt gặp cảnh hai người quấn lấy nhau trên sập, suýt nữa làm đổ cả chén thuốc trong tay.