Dĩ nhiên, nguyên chủ cũng không phải loại người dễ bị bắt nạt. Theo nguyên tác thì hôm đó hắn vẫn mặt dày vác mặt đến buổi yến tiệc, kết quả là bị Thiệu Hành chặn ngay ngoài cửa trước mặt bao người, bị đánh cho mấy bạt tai, mất hết thể diện. Nguyên chủ vừa xấu hổ vừa tức giận, sau khi về nhà liền nổi cơn điên rồi bệnh nặng.
Nhưng Thẩm Kỳ Nhiên đâu phải kiểu người thích tự chuốc khổ, đương nhiên sẽ không tự mình đi tìm phiền toái. Sau khi nhận được thiệp mời, cậu chỉ lướt qua loa rồi tiện tay để sang một bên, căn bản không có ý định đi dự tiệc.
Có điều vì lý do “làm ăn giữa vợ chồng”, mấy ngày nay nếu ai hỏi cậu có dự tiệc không, cậu đều trả lời lấy lệ rằng “Chắc là sẽ đi”, dù gì cũng không ai bắt buộc phải có mặt. Cùng lắm sau đó viện cớ bận việc rồi không đến là được.
Đêm đã khuya, sau khi trò chuyện thêm vài câu với tiểu thư Hải Đường, hai người chúc nhau ngủ ngon rồi ai về phòng nấy.
Hôm sau, lớp bánh mì ban được nghỉ học vì phần lớn học sinh đang bận rộn chuẩn bị cho buổi yến hội tối nay. Thẩm Kỳ Nhiên nhân cơ hội liền xin nghỉ luôn một ngày.
Lúc ăn sáng, dì Mai hỏi cậu đã chuẩn bị xong lễ phục cho yến hội chưa, Thẩm Kỳ Nhiên chỉ trả lời qua loa cho xong chuyện.
Sau bữa sáng, cậu trở về phòng tiếp tục học chương trình điều khiển tinh thần lực. Kỳ kiểm tra nhập học sắp đến gần, cậu không dám lơi lỏng chút nào, chăm chỉ học hành như thể đang ôn thi đại học.
Cứ thế học suốt cả ngày, đến gần chạng vạng, chiếc bảng điều khiển trí năng trên bàn bỗng rung lên. Thẩm Kỳ Nhiên liếc nhìn, là một cuộc gọi lạ không lưu tên.
“Chào anh.” Cậu tiện tay bắt máy, mắt vẫn nhìn chằm chằm màn hình khóa học đang chạy, giọng lễ phép nhã nhặn, “Xin hỏi ai vậy?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT