“Chị Dao Dao, chị nếm thử trước nhé, em đi mang trà hoa ra.” Thẩm Kỳ Nhiên nói xong liền quay lại bếp.
Thiệu Dao vốn định chờ Thẩm Kỳ Nhiên quay lại rồi cùng ăn, nhưng bánh quy mới ra lò thật sự quá thơm, cô không kiềm được liền dùng ngón tay gắp một cái lên, đưa đến miệng cắn nhẹ một miếng.
Thiệu Dao: “!”
Thiệu Dao nhanh chóng ăn hết chiếc bánh đó, rồi không kìm được lại cầm cái thứ hai.
Lúc Thẩm Kỳ Nhiên bưng trà hoa trở ra thì Thiệu Dao đã ăn hết năm, sáu chiếc bánh quy, cô ngượng ngùng cười với cậu, trong lúc đối phương cúi đầu rót trà thì ngón tay lại nhanh chóng gõ một hàng chữ mới lên thiết bị thông tin.
[Ô ô ô, chị thật sự ghen tị với em đó! Chị cũng muốn cưới Tiểu Nhiên về nhà làm vợ! Em cứ âm thầm mà vui vẻ trong lòng đi ha!]
Không nhận được hồi âm từ Thiệu Hành, Thiệu Dao cũng không lấy làm lạ. Cô vừa ăn bánh quy ngon lành, vừa uống trà hoa lài thơm dịu, trong lòng cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Một đĩa bánh quy chẳng mấy chốc đã sạch bách, Thiệu Dao vẫn còn thòm thèm mà liếʍ môi rồi cảm khái: “Tiểu Nhiên, em thật có thiên phú đó. Chị có một cô bạn thân học làm bánh lâu rồi mà vẫn làm không ngon bằng em.”
Thẩm Kỳ Nhiên chỉ cho rằng đối phương đang tâng bốc mình, nên không để tâm lắm: “Cái này chỉ là sở thích giải trí thôi ạ, có người đơn giản là thích quá trình làm, chứ không quá mức chú trọng vào kết quả.”
“Không đâu, cô ấy cảm thấy quá trình làm bánh rất khổ cực. Nếu không phải muốn tự tay làm bánh kem tặng cho người mình thích, thì cô ấy đã không muốn học rồi.”
Thiệu Dao lại nói: “Mà các học viên khác trong lớp cô ấy cũng giống vậy, ai cũng vì lý do tình cảm mà đến học, bọn họ còn bỏ ra số tiền lớn để thuê giáo viên nổi tiếng, năm vạn tinh tệ một tháng đó, mà đến giờ vẫn chưa tìm được người phù hợp, ai nấy đều khổ sở.”
Năm vạn tinh tệ một tháng??
Chị gái à, em có thể đó! Nhìn em đi, nhanh nhìn em đi!!!
Thiệu Dao không nhận ra sóng tín hiệu tự đề cử mà Thẩm Kỳ Nhiên phát ra, vẫn ung dung thong thả mà thưởng trà, không để ý gì cả. Thẩm Kỳ Nhiên bất đắc dĩ ho nhẹ một tiếng, cố ra vẻ bình tĩnh mở miệng:
“Chị Dao Dao, chị nói lớp học đó còn đang tìm giáo viên à?”
Thiệu Dao gật đầu: “Ừ, bạn chị nói là vẫn đang tìm.”
“Em có thể thử được không?”
“Em muốn đi dạy á?” Thiệu Dao chỉ tiện miệng kể ra thôi, hoàn toàn không ngờ tới Thẩm Kỳ Nhiên lại có hứng thú: “Em chắc chứ? Học viên bên đó toàn là tiểu thư quý tộc nên rất khó chiều, không thì họ đã chẳng tìm giáo viên mãi không xong. Mà em đâu có thiếu tiền, không cần phải tự chuốc cực khổ vào người đâu.”
Người siêu thiếu tiền, cấp tốc cần việc để chuốc cực vào người chính là em đây!!!
Thẩm Kỳ Nhiên cố kìm nén ham muốn mãnh liệt muốn tự PR, làm ra vẻ thản nhiên nói: “Không phải vì tiền đâu, chỉ là… em ở nhà một mình hơi chán, muốn tìm gì đó để làm thôi.”
Thiệu Dao lúc đầu còn hơi nghi hoặc, rồi đột nhiên như thể hiểu ra điều gì, ánh mắt nhìn Thẩm Kỳ Nhiên cũng thay đổi hẳn.
“Chị hiểu rồi.” Cô thở dài đầy ý tứ, dùng ánh mắt thương cảm nhìn chàng trai trẻ trước mặt: “Tiểu Nhiên, thật là thiệt thòi cho em.”
Thẩm Kỳ Nhiên: “?”
“Yên tâm, lát nữa chị sẽ đi tìm bạn thân chị ngay.” Thiệu Dao dứt khoát nói: “Nếu tiện, giờ em có thể làm thêm ít bánh quy không? Chị sẽ mang đến cho cô ấy và mấy học viên kia nếm thử, nếu họ thấy ngon thì em có thể dạy lớp đó.”
“Được ạ, cảm ơn chị Dao Dao!”
Thẩm Kỳ Nhiên vui mừng chạy vọt vào bếp, bận rộn như một chú ong mật chăm chỉ đầy phấn khởi. Thiệu Dao đứng từ xa nhìn, còn nghe thấy cậu vừa làm vừa ngân nga hát khe khẽ, trong lòng lại càng thấy xót xa.
Chính mình thật là… vậy mà còn đi hỏi Tiểu Nhiên vì sao muốn tham gia lớp học ấy, chẳng phải rõ ràng quá rồi sao? A Hành dạo này cứ ở quân bộ mãi, bận đến chẳng về nhà được, còn thê tử mới vào cửa thì một mình cô đơn trong nhà, buồn quá chỉ biết làm bánh ngọt để gửi gắm nỗi nhớ, chịu không nổi nỗi khổ tương tư nên mới muốn tìm giao tiếp bên ngoài để tạm nguôi ngoai…
Kết quả còn bắt cậu ấy phải tự nói ra miệng! Mình đúng là đồ ác ma mà!
Thiệu Dao thở dài một hơi, nghĩ đi nghĩ lại thấy chuyện này mấu chốt vẫn nằm ở chỗ của Thiệu Hành, cô lại cầm lấy thiết bị thông minh, gõ chữ liên tục.
[Vì sao người si tình lại luôn là kẻ bị tổn thương nhiều nhất! Sao em nỡ để Tiểu Nhiên cô đơn một mình vậy hả! Đêm nay lập tức về nhà ở bên em ấy đi, nếu không chị sẽ khiếu nại lên cấp trên của em!]
Thiệu Hành vừa kết thúc đợt huấn luyện hồi phục thì nhìn thấy ba tin nhắn liên tiếp từ chị gái: “…”
“Thiếu tướng, tiến sĩ hỏi ngài tối nay có cần thêm huấn nữa không?” Phó quan vừa xem tin nội bộ vừa hỏi ý kiến Thiệu Hành: “Ngài ấy nói kỳ huấn luyện lần này đã kết thúc, tối nay ngài có thể về nhà nghỉ ngơi, không cần ở lại trung tâm phục hồi nữa.”
“Thêm huấn.” Người đàn ông mặt không cảm xúc ấn tắt thiết bị thông minh, lạnh lùng nói: “Tối nay tôi không về.”
Buổi tối khi Thẩm Kỳ Nhiên vừa bước ra khỏi phòng tắm, lại bất ngờ phát hiện ra con mèo mun nhỏ đáng yêu kia lại đang ngồi chồm hỗm bên ngoài cửa sổ của cậu.
Thẩm Kỳ Nhiên nhanh chóng bước tới bên cửa sổ, vừa mới mở hé một khe nhỏ thì mèo đen đã quen đường cũ nhảy ngay vào phòng.
Tuy chú mèo con kiêu ngạo này vẫn né tránh tay Thẩm Kỳ Nhiên, không chịu để cho cậu vuốt ve, nhưng cậu lại vẫn cười đến tít cả mắt.
“Có phải ngươi cố ý tới thăm ta hay không?” Thẩm Kỳ Nhiên mở ngăn kéo, lôi ra một gói cá khô mới còn chưa khui: “Ta có chuẩn bị đồ ăn vặt cho ngươi này, ngon lắm!”
Từ lần gặp trước thì Thẩm Kỳ Nhiên đã linh cảm rằng con mèo nhỏ này có thể sẽ quay lại, nên lúc cậu đi mua nguyên liệu làm bánh cũng tiện tay mua luôn mấy gói đồ ăn vặt dành cho mèo được yêu thích, không ngờ lại có thể dùng đến nhanh như vậy.
Tiếc là chú mèo này chẳng mấy hứng thú với món cá khô cậu mang ra, nó vòng qua Thẩm Kỳ Nhiên, tránh cả gói đồ ăn đặt trên sàn rồi chậm rãi đi dạo một vòng quanh phòng.
Sau khi chắc chắn không có gì bất thường nó mới nhảy lên bàn, nheo mắt nhìn chằm chằm vào Thẩm Kỳ Nhiên.
Thẩm Kỳ Nhiên vừa tắm xong chưa kịp lau khô tóc, chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo. Mấy giọt nước trong suốt chảy từ tóc nhỏ giọt xuống, lướt qua làn da trắng mịn, theo cổ trượt xuống ngực rồi tới bụng, sau đó biến mất ở phần eo mềm mại bị khăn tắm che khuất.
Nhận ra mình hình như đã nhìn chằm chằm quá lâu, chú mèo đen vội vàng dời ánh mắt đi nơi khác. Thẩm Kỳ Nhiên vừa lau tóc, vừa lẩm bẩm: “Ơ? Ánh mắt của ngươi, trông giống y hệt một người nha.”
Đuôi mèo nhỏ cứng đờ lại.
“Thật giống với dì Mai dạo gần đây khi mê mẩn mấy bộ phim gia đình máu chó.”
Thẩm Kỳ Nhiên chậm rãi nói nốt nửa câu sau, rồi bật cười vì tưởng tượng của chính mình: “Mỗi lần dì ấy nhìn cô con dâu tiểu bạch hoa là lại có ánh mắt giống như ngươi vậy đó, ha ha ha, đúng là giống thật!”
Mèo nhỏ: “…”
Lau khô tóc xong, Thẩm Kỳ Nhiên cởi khăn tắm ra khỏi eo, bước đôi chân dài trần trụi đến trước tủ quần áo lấy đồ ngủ.
Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng cậu có cảm giác là ngay khoảnh khắc khi mình cởi khăn tắm ra, con mèo nhỏ trên bàn lại chợt sững người một giây, cái đầu nhỏ xoay ngoắt đi hướng khác, cả thân hình cũng vội vã quay đi, trông như thể không dám nhìn tiếp vậy.
Thẩm Kỳ Nhiên: “?”
Sao lại còn biết ngại nữa chứ? Đây chẳng lẽ là một bé mèo cái à?
Trong phòng rất ấm, Thẩm Kỳ Nhiên cũng vừa tắm xong, cả người ấm áp. Cậu nghĩ chắc sẽ không cần ra khỏi phòng nữa nên tiện tay vứt bộ đồ ngủ lên mép giường, trên người tạm thời chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ thoải mái, nhẹ nhàng, mát mẻ.
Mèo con trên bàn chờ một lát, không còn nghe thấy tiếng động thay đồ nữa thì bèn xoay đầu nhỏ lại.
Lần này thì không phải ảo giác, Thẩm Kỳ Nhiên vừa bước tới cạnh bàn thì rõ ràng thấy bé mèo ngẩn người ra vài giây, sau đó “soạt” một cái tiếp tục quay mặt đi chỗ khác.