" Ngươi có đói không?" Thẩm Kỳ Nhiên lấy từ trong ngăn kéo ra một gói đồ ăn vặt còn thừa, định dụ nó: “Có muốn ăn điểm tâm ngon không nè?”
Mèo đen kiêu ngạo quay đầu, không thèm để ý tới cậu. Nó đi một vòng quanh phòng, cuối cùng nhảy lên bàn làm việc, phát hiện ở đó bày đầy hóa đơn.
Nhìn ngày tháng và địa điểm thì đều là hóa đơn tiêu dùng ở trung tâm thương mại Thánh Đế Lan ngày hôm nay.
"Cái đó không được đụng vào!" Thẩm Kỳ Nhiên vội vàng gom hết hóa đơn nhét vào ngăn kéo, thấy mèo con vẫn còn thò đầu muốn xem tiếp, liền nghiêm túc cảnh cáo.
"Đó là mấy thứ rất đáng sợ đó!" Nghĩ đến con số kinh hoàng kia, mặt Thẩm Kỳ Nhiên lại xị xuống, lầm bầm như niệm chú: “Là bùa đòi mạng, là kiếp trước gãy cánh, kiếp này não úng nước...”
Mèo con: “?”
Chẳng phải chỉ là vài tờ hóa đơn thôi sao? Cổ cổ quái quái.
Mèo đen lại loanh quanh vài vòng trong phòng, không phát hiện điều gì kỳ lạ thì liền chuẩn bị rời đi. Nó nhảy lên bệ cửa sổ, dùng móng vuốt nhỏ khẽ kéo cửa ra, nửa người chui ra ngoài dò đường.
“Ể? Ngươi định đi rồi à?”
Thẩm Kỳ Nhiên chạy đến bên cửa sổ, thấy con mèo nhỏ kia đã nhảy lên lan can ban công, rõ ràng là sắp rời đi.
Không dụ được mèo ở lại, thậm chí còn chưa sờ được lấy một cái, Thẩm Kỳ Nhiên cảm thấy vô cùng tiếc nuối, nhưng vẫn không quên dặn dò nó một cách kiên nhẫn.
" Ngươi đi đâu chơi cũng được, nhưng ngàn vạn lần đừng có vào căn phòng kia nha." Cậu chỉ vào căn phòng đang sáng đèn, chính là thư phòng.
Thiệu ma vương mà đang bận thì chắc chắn cực kỳ ghét bị làm phiền, hơn nữa nhìn là biết không phải loại người sẽ mềm lòng trước mấy con mèo dễ thương như này đâu!
Mèo đen đã xoay người lại quay đầu nhìn cậu, rồi nhìn về phía cửa sổ thư phòng, lại nhìn Thẩm Kỳ Nhiên. Nó nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, như thể đang hỏi lại: “Thật hả?”
"Chủ nhân căn phòng đó là một đại ma vương siêu hung dữ." Thẩm Kỳ Nhiên nhăn mặt lại, nửa đùa nửa dọa: "Nếu anh ta nhìn thấy ngươi , sẽ "ngao ô" một cái nuốt chửng ngươi luôn đó!"
Mèo con: “...”
Thiệu Hành: À, vậy à.
---
Ban đêm, Thẩm Kỳ Nhiên gặp ác mộng.
Cậu mơ thấy kỳ hạn hai năm đã đến, Thiệu Hành cầm theo giấy tờ tới tính sổ. Mỗi một đồng nợ cậu thiếu Thiệu gia thì hắn lại rạch lên người cậu một nhát dao, lăng trì suốt một tháng cũng chưa đủ số. Thẩm Kỳ Nhiên tuyệt vọng đến tột cùng, cuối cùng sợ đến bật dậy mà tỉnh giấc.
Ban ngày nghĩ gì, đêm nằm mộng cái đó, cậu là người lạc quan như vậy mà cũng gặp phải ác mộng đáng sợ như thế này.
Không có gì để giải ưu, chỉ có thể kiếm tiền!
Không có cách tự cứu, cũng chỉ còn cách kiếm tiền!
Ăn sáng xong, Thẩm Kỳ Nhiên nhốt mình vào phòng nhỏ, bắt đầu suy nghĩ cách kiếm tiền.
Lướt một vòng trên vinh võng rồi kết hợp với tình hình của bản thân, Thẩm Kỳ Nhiên nhanh chóng có quyết định. Thu phí khóa học dạy làm bánh đi!
Cậu từng tìm hiểu qua là có rất nhiều người ở thế giới này không biết nấu ăn, cũng chẳng có hứng thú xuống bếp. Giống như đa số người sẽ đi mua sẵn quần áo ở tiệm mà chẳng mấy ai muốn học cách may mặc, nhưng riêng mấy món thủ công như đan khăn, móc găng tay, may ví nhỏ, làm búp bê vải thì lại là ngoại lệ, mấy thứ này vẫn có rất nhiều người thích học.
Tương tự thì dù không mặn mà với việc nấu nướng, nhưng học làm bánh thì ở đây vẫn có thị trường nhất định. Bản thân Thẩm Kỳ Nhiên cũng vì sở thích cá nhân mà tìm hiểu khá nhiều, tuy không bằng thợ làm bánh chuyên nghiệp, nhưng chỉ để quay vài video dạy làm mấy món bánh xinh xinh mới lạ mà ở đây chưa phổ biến thì vẫn ổn.
Nghĩ là làm, Thẩm Kỳ Nhiên lập tức lên đơn tỉ mỉ mua nguyên liệu làm bánh, trưa hôm đó đã nhận được hàng. Sau bữa cơm tối cậu liền một mình vào bếp loay hoay cả nửa ngày, làm ra một mẻ bánh kem ly giấy đáng yêu, rồi suốt đêm cắt nối chỉnh sửa video dạy học, sau khi đăng lên tinh võng xong mới đầy mong đợi mà đi ngủ.
Sáng hôm sau, Thẩm Kỳ Nhiên bị chuông báo thức đánh thức, đến cả quần áo còn chưa kịp thay đã vội vàng mở tinh võng ra xem video mình đăng tối qua.
Lượt xem video: 1.
Mà cái lượt xem này, chính là do cậu bấm xem tối hôm qua.
Thẩm Kỳ Nhiên: “...”
Không sao cả, dù sao cũng chỉ mới bắt đầu thôi, cần phải có quá trình tích lũy, mình phải kiên trì! Phải cố gắng! Phải cố lên!
Thẩm Kỳ Nhiên tiếp tục chăm chỉ làm đủ loại bánh kem nhỏ kiểu cách, mỗi ngày thức khuya cắt nối biên tập video dạy học rồi đăng lên tinh võng. Cứ như vậy kéo dài suốt một tuần ——
Ngày mới lại đến, mở tinh võng ra xem video tối qua, lượt xem: 1.
Lật lại các video trước đó, lượt xem lần lượt là: “2, 2, 1, 1, 2, 1.”
Thẩm Kỳ Nhiên: “…”
Đã không thể tự lừa mình nữa rồi.
Video của cậu căn bản không có ai xem.
Một. Người. Cũng. Không. Có!
Thẩm Kỳ Nhiên cảm thấy vô cùng đau khổ.
Trong tiểu thuyết toàn là lừa người! Vì sao cậu không thể dùng mỹ thực càn quét toàn bộ tinh tế như trong truyện! Cậu thật sự làm mất mặt cái danh hiệu “công dân của quốc gia đồ ăn ngon” rồi ô ô ô…
So với việc video không có ai xem còn đau khổ hơn, chính là nguyên liệu đã mua hết rồi, tiền thật bỏ ra cả đống mà không dùng thì phí, Thẩm Kỳ Nhiên chỉ đành gắng gượng tinh thần, tiếp tục khổ sở mà làm bánh.
Làm xong mấy mẻ bánh kem nhỏ kiểu cách, hôm nay cậu định thử nướng ít bánh quy. Gần đây Thiệu Hành cực kỳ bận, luôn ở quân bộ không về nhà, dì Mai cũng có việc phải ra ngoài.
Thẩm Kỳ Nhiên ăn sáng xong liền bắt tay vào làm bánh quy, cậu vừa hẹn giờ xong cho lò nướng thì đột nhiên nghe thấy chuông cửa vang lên.
Ơ? Giờ này ai lại đến vậy?
Lau khô đôi tay còn dính bột mì, Thẩm Kỳ Nhiên nhìn qua mắt mèo điện tử, người đang đứng ngoài cổng biệt thự lại là Thiệu Dao.
“Chị Dao Dao?” Thẩm Kỳ Nhiên lập tức mở cửa, hết sức vui mừng: “Sao chị lại tới đây?”
“Vừa hay tiện đường, nên mang cho em ít kim cương quả mới ra lò của Tinh Lam Tinh.” Thiệu Dao giơ túi lưới nhỏ trong tay lên: “Ăn ngon lắm, mang đến cho em nếm thử.”
Thiệu Dao biết mấy ngày nay Thiệu Hành rất bận, hầu như không về nhà. Cô lo Thẩm Kỳ Nhiên ở nhà một mình sẽ buồn chán nên mượn cớ tặng quà để đến thăm.
“Cảm ơn chị Dao Dao!”
Thẩm Kỳ Nhiên nhiệt tình đón Thiệu Dao vào nhà, hai người đi vào phòng khách thì Thiệu Dao bất chợt hít một hơi thật sâu, ngạc nhiên nói: “Ôi, thơm quá à, Tiểu Nhiên, em mua điểm tâm mới à?”
Thẩm Kỳ Nhiên ngượng ngùng gãi đầu: “Không phải đâu ạ, là em tự làm bánh quy đó.”
Tuy sớm đã biết Thẩm Kỳ Nhiên khéo tay đến mức làm bữa sáng tình yêu cho Thiệu Hành, nhưng hôm nay được tận mắt chứng kiến thì Thiệu Dao vẫn rất bất ngờ: “Thật là lợi hại, em cái gì cũng biết làm luôn sao!”
Thiệu Dao tha thiết đòi vào tận nơi để xem, Thẩm Kỳ Nhiên liền dẫn cô vào bếp. Lò nướng vẫn đang hoạt động, qua lớp kính có thể thấy hàng bánh quy nhỏ đáng yêu đang dần chuyển sang màu vàng óng hấp dẫn.
Mùi hương ngọt ngào nồng đậm tỏa ra, khiến Thiệu Dao cảm thấy tuyến nước bọt của mình hoạt động gấp đôi.
“Tiểu Nhiên, em thật sự rất có tâm.” Cô chân thành cảm khái: “Vì A Hành mà em còn chịu khó học làm bánh, lại còn làm ngon như vậy!”
Thẩm Kỳ Nhiên: “…”
Thật sự không biết nên giải thích sao cho rõ, kỳ thực là để kiếm tiền.
Mà mất mặt hơn là, tiền còn chưa kiếm được đồng nào.
“Cũng, cũng ổn thôi, không quá khó mà.”
Thẩm Kỳ Nhiên chột dạ tránh ánh mắt cô, nhanh chóng đổi chủ đề: “Lát nữa bánh sẽ chín, để em pha thêm chút trà hoa, ăn cùng sẽ ngon hơn.” Nói xong liền vội vàng rút lui.
Thiệu Dao tựa vào cửa lò nướng xem một lát, mùi hương thơm ngọt tỏa ra khiến cảm xúc của cô dâng trào, liền rút thiết bị thông minh ra bấm tin nhắn lạch cạch.
[Tiểu Nhiên thật sự là một người vợ quá mức tuyệt vời! Em phải đối xử tốt với em ấy đấy!]
Sau khi gửi tin nhắn cho Thiệu Hành xong, Thiệu Dao lại tiếp tục đứng xem hiện trường làm bánh, chẳng bao lâu lò nướng đã dừng lại, phát ra tiếng “Tích tích tích” báo hiệu.
“Bánh chín rồi.” Thẩm Kỳ Nhiên nghe thấy tiếng thì đi vào, đeo găng tay rồi lấy mẻ bánh quy vừa ra lò ra, sau đó cẩn thận xếp từng chiếc lên chiếc đĩa trắng tinh, bưng ra phòng khách.