Triệu Du bị cậu xoay vòng vòng, đầu cũng nhức nhức cứ thấy là sai sai ở đâu đó, nhưng không biết là sai ở đâu.
Asher biết thằng cha này bị lừa rồi, thế là cậu thừa thắng xông lên.
Asher: “Anh yêu, anh đẩy xích đu cho em đi, trăng đêm nay đẹp quá ha”
Đôi mắt của Asher thật sự, rất đẹp đôi mắt hoa đào cong cong, mỗi khi nhìn vào chỉ thấy nó trong veo như hồ nước mùa thu, lấp lánh như có ngàn ánh sao bên trong.
Triệu Du ngẩn ngơ một lúc, rồi lại nghe theo lời cậu nói từ từ đi đến sau lưng cậu đẩy nhè nhẹ. Lần đầu tiên hắn cảm nhận được một chút cảm giác rung động, cảm giác này rất mới lạ có chút ấm áp, lại có chút… mong đợi.
Gió đêm không nóng bức như lúc trưa, giờ đây chỉ còn hơi thở mát mẻ của đêm tối, dưới ánh trăng có hai con người đang đứng dưới cây đào nếu có ai đi ngang sẽ phải thốt lên “Ôi thật là đẹp đôi”.
Asher chầm chậm nói: “Anh à, em kể cho anh một câu chuyện nhá. Có một cậu bé tên là Lay cậu bé rất xinh đẹp, cậu được mọi người vô cùng yêu quý, cho tới một ngày cậu bé đó bị một tên đàn ông cưỡng bức.
Cậu bé khóc đến tê tâm liệt phế, nhưng không có ai nghe cả, cậu bé khóc từ lúc đêm còn tối đến cho đến khi mặt trời đã lên cao. Sau đó cậu bé vẫn sống sót, nhưng đôi mắt lúc nào cũng đong đầy ý cười đó đã không còn nữa, đôi mắt đó bây giờ chỉ còn lại sự tuyệt vọng và sợ hãi.”
Asher: “Anh nghĩ cậu bé đó bây giờ như thế nào?"
Câu chuyện này khiến Triệu Du lặng người, một câu chuyện chỉ có thương tâm và tuyệt vọng, cảm giác áp lực đến nghẹt thở, hắn thả chậm nhịp thở chầm chậm nói.
Triệu Du:"Cậu bé đó… tự tử sao? "
Hắn có chút ngập ngừng khi nói ra câu hỏi này, nhưng Asher chỉ nhìn hắn cười nhẹ rồi kể tiếp.
Asher:"Cậu bé ấy lớn lên trong sự tuyệt vọng, sự hận thù đã nuôi dưỡng cậu ấy trong nhiều năm. Khi đã đủ sức mạnh, cậu ấy trở về nơi từng là cơn ác mộng mỗi đêm của cậu ấy, cậu ấy gặp lại tên khốn năm đó.
Sau một lúc suy xét cậu ấy vờ như không nhận ra hắn ta, cậu ấy nói với hắn “Anh à, anh có muốn vui vẻ một chút không”, tên khốn kia thậm chí còn không nhận ra cậu thiếu niên xinh đẹp này là cậu bé Lay năm đó, hắn bị nhan sắc của Lay hấp dẫn chả đề phòng gì cả. Ngay khi hắn định lột quần Lay, Lay đã nhanh tay cắt đứt chỗ ấy của hắn ta.
Hắn ta khựng lại một chút, rồi lại cảm nhận được cơn đau thấu xương ngay háng, định hét lên thì Lay đã nhanh tay nhét một miếng vải vào miệng hắn, sau đó Lay trói tay trói chân hắn lại, từ từ hành hạ.
Đôi mắt cậu ấy đỏ ngầu cậu ấy nói “Tên khốn không lẽ mày đã quên, cậu bé năm đó mày cưỡng bức là ai sao, Haha tao nói cho mày biết, nhờ ơn của mày mà những năm này tao luôn bị ám ảnh, đến lúc giải thoát cho tao rồi” và cuối cùng Lay đã giết hắn cơn ác mộng đeo bám cậu ấy hằng đêm. "
Asher kể xong cậu chuyện, lại mỉm cười ngước nhìn Triệu Du cậu dịu dàng hỏi hắn
Asher: “Anh cảm thấy câu chuyện này như thế nào? ”
Triệu Du cũng không biết diễn tả cảm xúc lúc này của mình ra sao, hắn nói.
Triệu Du:"Cảm giác nhẹ nhõm đi rất nhiều, cứ thấy tên khốn kia nên như vậy, và Lay đã làm được rồi rất đáng để vui vẻ. "
Asher chỉ nhìn hắn chứ không nói, không phải là nói giết người là không nên phải đưa hắn vào tù mới phải mà là cảm thấy hắn nên như vậy, phải chết đi mới đúng.
Phải nói sau nhỉ đúng là tâm lý của một tên tội phạm, người bị cưỡng bức là Lay cậu có quyền làm như vậy nhưng một người tuân thủ pháp luật không thể nào cảm thấy hiển nhiên mà còn là nên như vậy.
Cậu khẽ cười nhẹ một tiếng rồi ngước đầu nhìn trời cậu là kẻ cứng đầu, hệ thống đã nói chỉ cần tìm ra hung thủ, nhưng Asher không thích như thế cậu muốn tìm ra chân tướng, muốn biết một người vì sao lại quyết định giết chết ai đó.
Cậu cảm thấy trong việc này phải có ẩn tình gì đó đằng sau, ví dụ như một vụ thảm sát rất lâu trước đây cho tới bây giờ vẫn là án treo, mọi sự việc đều có thể không phải sao?
Triệu Du thấy cậu đột nhiên im lặng sau khi nghe anh trả lời, bỗng nhiên hắn cảm thấy có chút lo lắng, không phải là nghe hắn trả lời không đúng ý mà giận rồi đó chứ?
Triệu Du nhẹ giọng nói: “Em yêu… anh nói sai gì sao? ”
Lần đầu tiên trong 28 năm cuộc đời hắn thốt lên câu này, cảm giác này thật sự rất kỳ lạ, mặt hắn đã đỏ lắm rồi, lời này làm hắn thấy rất ngượng.
Asher: “Không có gì, anh không nói sai gì đâu, chúng ta về nhà nha”.
Hắn đang định gật đầu, bỗng như nhớ ra gì đó hắn nhìn Asher rồi căng thẳng nói.
Triệu Du:"Anh làn mất một thứ quan trọng anh cần phải tìm nó ngay, em đợi anh một chút được không? "
Giọng nói nhỏ đến mức khó có thể nghe thấy, nghe như hắn rất thiếu tự tin, nhưng Asher vẫn nghe rõ từng lời từng chữ cậu chỉ nhẹ lắc đầu rồi nói.
Asher:"Là cái này phải không? "
Triệu Du nhìn thấy thứ cậu đang cầm, bỗng nhảy cẩn lên vì vui sướng hắn nói.
Triệu Du: “Đúng là nó, em tìm được nó ở đâu vậy?"
Asher: “Ngay dưới gốc cây đó, em vừa đi dạo một vòng thì thấy thứ gì đó lấp lánh dưới gốc nên lại xem thử, ai ngờ nhặt được nhẫn của anh nên ngồi đợi đó. ”
Hắn đang suy nghĩ tại sao cậu lại biết nó là của hắn, sau đó hắn lại nghĩ người này đã nói hắn là người yêu của cậu vậy thì lẽ nào đó là sự thật? Hắn có chút dao động với người trước mặt này, phải nói sao nhỉ cảm thấy người đó rất quen thuộc với hắn.
Sau một lúc suy nghĩ hắn nói: “Được rồi đi về thôi”
Thật sự Asher cũng không nghĩ lại trót lọt như vậy, vốn cậu tưởng bản thân phải bịa thêm vài câu chuyện hắn mới chịu dẫn về, ai dè hắn đồng ý nhanh như vậy, được thôi cậu không cần nghĩ cớ nữa.
Tầng Triệu Du ở là tầng bốn, một căn nhà 100m vuông, nội thất sang trọng giữa nhà còn để một bộ sofa nhìn rất cao cấp, chỉ cần nhìn mấy bức danh họa thôi cũng đủ biết hắn giàu cỡ nào.
Asher thầm nghĩ: *Cha này làm gì mà giàu dữ không biết *
Lúc cậu đang ngẩn ngơ nhìn xung quanh hắn đi ra từ trong bếp, tay cầm hai ly nước hắn nói.
Triệu Du: “Em uống nước đi, nhà anh chỉ có nước cam và nước lọc thôi”
Asher mỉm cười: “Như vậy được rồi 2 ngày này em có thể ở lại nhà anh không?”
Hắn có chút sững người, không hiểu vì sao cậu nói như vậy, vừa định hỏi thì cậu lại nói.
Asher: “Khu nhà em ở sảy ra vẫn đề về điện, giờ đang chập mạch, ở lại quá nguy hiểm người ta kêu em tìm chỗ ở tạm, nếu anh thấy không tiện thì em thuê chỗ khác vậy”
Cậu ra vẻ mình là một đó hoa rất mong manh, rất dễ vỡ, nước mắt cũng sắp rơi rồi, nói hắn còn dám không chấp nhận sao, hắn nhanh chóng đồng ý sau đó phải dỗ dành tiểu tổ tông này một lúc lâu.
Asher: “Cảm ơn anh, đúng là chỉ có anh thật sự quan tâm em”
Triệu Du: “Em là người yêu của anh mà, anh không quan tâm em thì quan tâm ai? ”
Loại lời thoại sến sẩm này lần đầu nói còn đỏ mặt chứ nói lần thứ hai, thứ ba thì vô cùng thuận miệng, có vẻ như hắn rất thích danh xưng này.
Nửa đêm trời bắt đầu mưa, mưa rất lớn còn có sấm sét nữa, hắn ta nói đêm nay cứ ngủ chung với hắn nếu cậu khó chịu hắn sẽ ra sofa ngủ, nhưng Asher là ai chứ, làm sao có thể để một tên ngon nghẻ như vậy ra ngủ sofa.
Asher: “Thôi, cũng đâu phải lần đầu ngủ chung, anh ngại hả? ”
Triệu Du: “Làm sao có thể chứ”
Thế là đêm đó Asher ngủ cùng một tên sát nhân đến sáng.
--
Khu bình luận:
[Dù biết là phó bản thực tập không quá nguy hiểm, nhưng mà cậu ta gan thật đó dám ngủ cùng boss, không sợ nữa đêm hắn giết cậu ta sao]
[Đáng sợ quá, lúc cậu ta nói với boss cậu ta là người yêu của hắn ta, tim tôi suýt thì ngừng đập]
[Ôi trời ơi, anh trai nhỏ này thật là quyến rũ, thế mà là người mới]
[Người này tên gì thế? ]
[Asher, họ thì tôi không biết nhưng tên của anh trai này rất thơ mộng nhá]
[Asher=Người được ban phước, thật sự rất thơ, nghe nói còn có nghĩa là may mắn hoặc là hạnh phúc nữa đó]
[Ôi trời người đẹp,tên cũng cũng đẹp nữa]
Trong vô số bình luận khen cậu thì một bình luận làm mọi người chú ý.
[Không ai để ý câu chuyện anh ấy kể sao, anh ấy đang dò hỏi tên kia xem hắn nghĩ gì, người bình thường sẽ nói nên báo cảnh sát, hoặc cũng có thể nói sẽ trả thù nhưng không bao giờ nghĩ đó là điều hiển nhiên hay là hắn nên bị như vậy"
[Trời ạ tui cứ nghĩ anh ấy chỉ kể một câu chuyện nhỏ thôi thật sự không nghĩ tới]
[+1…. ]
-. --. --.