Khương Dực nghỉ ngơi no đủ hiển nhiên đã hồi phục lại sức lực như trước, xa cách Chúc Vi Tinh lâu thế kia, nghĩ cũng biết người này sẽ không thể buông tha cho cậu dễ dàng như vậy.
Lúc đầu Chúc Vi Tinh cũng rất kích động, đã lâu không thân cận, lại thêm vụ việc kích thích trước đó, cho nên Khương Dực muốn thế nào cậu căn bản không hề phản kháng, mặc cho hắn tùy ý dằn vặt. Nhưng có lẽ một tháng xa cách khiến Chúc Vi Tinh có chút chểnh mảng, quên mất con hàng này vốn nổi danh là kẻ được voi đòi tiên chẳng bao giờ biết thỏa mãn. Hôn đủ vẫn không muốn rời môi, ôm đủ cũng không muốn rời tay, như thể nhân đôi lên để bù đắp lại mọi phúc lợi đã mất trong thời gian qua vậy.
Mặc dù phỏng chừng lần tái hợp này, Chúc Vi Tinh cũng sẽ không để người kia quá phận, nhưng giày vò không dứt như thế, tháng bảy oi ả nóng bức mà con hàng này thì như cái bếp lò lớn có thể nướng chín người ta mọi lúc mọi nơi, Chúc Vi Tinh bị hắn dính lấy đến sắp không chịu nổi nữa.
Không, mới vừa rồi còn yên ổn ngồi chơi game, Chúc Vi Tinh bất quá đi lấy một trái táo trong giỏ trái cây, cái đầu to kia liền tự động đặt lên vai cậu không dời, không bao lâu sau nửa người cũng dựa tới, giống như không xương không cốt coi cậu như cái đệm mà dựa vào.
Dầu gì cũng là một vận động viên chuyên nghiệp, tại sao lại có thể bẹo hình bẹo dạng đến như vậy, Chúc Vi Tinh khuyên bảo hắn: "Chân đang bị thương, bác sĩ nói tốt nhất là nằm yên trên giường, cứ gập chân như vậy sẽ không sớm hồi phục đâu."
Khương Dực lại ngang ngược, vỗ giường nói: "Vậy em ngồi lại đây để tôi dựa vào."
Chúc Vi Tinh mới vừa bị hắn ấp đến toát mồ hôi, cậu có ngốc cũng không muốn làm nô lệ bị đày đọa nữa, nhưng bàn tay đang ôm lấy eo cậu lại có xu hướng siết chặt hơn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT