Chúc Vi Tinh mở mắt ra, ngây người nhìn trần nhà, lần này nhất thời cậu thật sự cho rằng mình còn đang chìm trong hồi ức năm xưa không cách nào thoát ra được. Mãi đến khi có người đến thăm dò mi mắt của cậu, cậu mới thực sự cảm nhận được sự lạnh lẽo và đau đớn chân thực, xác nhận mình đúng là đã tỉnh lại rồi chứ không phải là mơ. 
Trong nháy mắt, mớ hỗn độn trước khi mất đi ý thức bắt đầu tràn vào tâm trí cậu, Chúc Tịnh Tịnh, ác quỷ, hỏa hoạn, sụp đổ, ngã lầu... và cả hình ảnh người kia buông tay cậu và rơi xuống nhanh chóng khiến Chúc Vi Tinh đột nhiên trừng mắt, choáng váng ngã sụp cũng vẫn cố chống đỡ ngồi dậy. 
Đương nhiên lập tức bị cô y tá bên cạnh ngăn lại: "Ngài Chúc, cậu... cậu nên nằm xuống cho khỏe, không nên lộn xộn." 
Chúc Vi Tinh sốt ruột nhìn cô, hỏi: "Tôi đã nằm ở đây bao lâu rồi? Chàng trai đi cùng tôi thế nào rồi? A? Khương Dực có sao không?" 
Y tá không thể giữ cậu lại, chỉ có thể lựa chọn trả lời: "Cậu bị đá đập trúng đầu, bị chấn động não tương đối nghiêm trọng, lúc đưa đến bệnh viện đã sốc một lần, hôn mê đến bây giờ mới tỉnh, phải nghỉ ngơi cẩn thận mới được, cậu muốn biết thì để tôi sang phòng bệnh bên cạnh hỏi thăm giúp cho, đừng nên kích động." 
Sốc? Cho nên vì thế mà kích thích cậu nhớ lại những kí ức trước và sau khi cậu chết ở đời trước. 
Nhưng Khương Dực đâu? Không biết được tin tức của Khương Dực, Chúc Vi Tinh căn bản không thể bình tĩnh được. Phòng bên cạnh, hắn đang ở sát vách sao? Vậy có nghĩa là hắn vẫn còn sống, đúng vậy, người này nào có thể chết dễ dàng như vậy, bất luận hắn có bị thương thế nào cũng sẽ không sao, nhất định sẽ không có chuyện gì cả. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play