Lúc Yến Cẩn Lương nói mình phải rời khỏi thành phố U, Miêu Lan cũng không có vẻ gì là bất ngờ. Cứ như người mấy bữa nay thấy Yến Cẩn Lương gọi điện cho Bạch Lục không phải là hắn ta, cứ như hắn ta không biết chuyến đi của đối phương lần này là vì nguyên nhân gì, thậm chí ngay cả cái tên mà Yến Cẩn Lương đã nhắc tới mấy hôm trước, Miêu Lan cũng như đã quên mất.
Mà bản thân Yến Cẩn Lương cũng như quên nốt, thái độ của hắn vẫn cứ cà lơ phất phơ tùy ý thất thường như vậy, không nhắc lại chuyện nhà họ Yến có mưu đồ xấu xa đối với nhà họ Lâu, không nhắc lại thái độ đối với Lâu thị, cũng không có ý định tiếp tục phát triển với ai đó ở nhà họ Lâu. Chỉ khi đám người nhà họ Yến hỏi Yến Cẩn Lương bỗng nhiên rời khỏi nhà là có mục đích gì, hắn mới hàm hồ vứt ra một câu: “Đi chơi, chơi đến đâu tính đến đó.”
Mọi người ai nấy đều cảm thấy hợp lẽ thường, cái ngữ của Yến Lục này, hắn đi đâu mà không được, chẳng quan tâm đến ai cả.
Trước khi lên máy bay, Miêu Lan nhịn không được dặn dò lão tổ tông cứ thích tìm đường chết này: “Bây giờ đi xa như vậy, nếu cậu mà còn dám nháo loạn trở về, thì chuẩn bị biến thành cương thi đi.”
Lời này hẳn nhiên không phải nói người, mà là hồn. Mấy năm nay, hồn phách Yến Cẩn Lương chạy từ thôn Minh Hội đến thành phố U, đã an phận được mấy ngày đâu? Vốn dĩ một năm đã có thể hồi phục như cũ, nhưng bị tên quỷ bướng bỉnh này lăn lộn đến nát bươm, tay chân hiện tại đã cứng đờ, da thịt cũng trở nên xanh xao tím tái, không biết phải bao lâu nữa mới có thể hồi phục lại. Cho nên Yến Cẩn Lương rời khỏi thành phố U càng xa càng tốt, bằng không còn ở lại ngày nào, thì ngày đó con hàng này sẽ không quản nổi chân mình mà chạy tới nhà người ta mỗi đêm. Linh hồn của Yến Lục này tự do và thành thật hơn cái miệng hắn nhiều.
Không biết là thật sự sợ sau này chỉ có thể dán bùa nhảy cựng cựng trên phố, hay là chán ghét bộ dáng khiến người ta chết khiếp ấy, Yến Lục cuối cùng cũng không thèm tranh luận nữa, giống như cam chịu với kiến nghị của Miêu Lan.
Ban đầu Miêu Lan còn tưởng hắn sẽ không nhịn được mà trở về, nhưng cuối cùng vị tổ tông không thích bị thứ gì trói buộc này thế mà đi tận hai năm vô cùng an phận, học kiến trúc cực kì nghiêm túc. Có lẽ do từ nhỏ đi theo Bạch Lục mưa dầm thấm đất, đối với lĩnh vực này hắn rất có thiên phú, với tài nguyên cây nhà lá vườn sau hai năm cũng nỗ lực làm ra trò ra trống, thân thể cũng thong thả khôi phục lại, miễn cưỡng có hình có dạng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT