Trước mắt có ánh sáng lập lòe, bên tai là tiếng khóc nghẹn ngào, cậu khó khăn mở mắt, mơ hồ nhìn thấy phòng phẫu thuật trước mắt mở ra, giống như một cái miệng khổng lồ đang nuốt chửng lấy cậu.
Không biết đã qua bao nhiêu ngày, cậu rốt cục tỉnh lại, hoảng hốt nhìn thấy chủ nhiệm Lý bên giường, phát hiện trong mắt ông tràn ngập bi thương cùng bất lực, Lâu Minh Nguyệt lại còn có thể mỉm cười: "Tôi đã nói... sẽ ngoan ngoãn trở về nằm viện mà."
Nửa đêm, Hạ Đình Chi khó khăn lắm mới bám dính được giường bệnh không chịu về nhà nghỉ ngơi, Lâu Minh Nguyệt chợp mắt ngủ một lúc rồi lại đột nhiên mở mắt ra.
Đầu tiên cậu ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, sau khi xác định nó đã được đóng chặt mới nhìn chằm chằm vào cành hoa Ông Lão hơi đung đưa trên tủ đầu giường, tình huống nửa đêm không gió mà lay này cho cậu một cảm giác quen thuộc khó tả, khiến Lâu Minh Nguyệt thật lâu không thể dời mắt.
Mãi đến khi phòng cách vách truyền đến tiếng động, hoa Ông Lão trong phòng cũng yên ắng lại ngay lập tức.
Có giọng nói lạnh như băng hỏi: "Cậu mỗi đêm đều chạy loạn ra ngoài như vậy là không muốn bình phục trở lại hay sao? Bằng không đợi thân thể này trở lại như bình thường, cậu sẽ không thể tùy tiện đi đến bất cứ đâu được nữa!"
Bệnh viện cách âm không tệ, nhưng lại nghe được rõ ràng như vậy, chắc hẳn đối phương đang đứng ở ngoài ban công bên cạnh nói chuyện, Lâu Minh Nguyệt bối rối nghĩ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT