Khi Chúc Vi Tinh mê man mở mắt ra lần nữa, cậu phát hiện xung quanh tối đen, chỉ có một chút ánh trăng soi rọi khung cảnh đổ nát điêu tàn quanh người. Dưới đường nét mờ nhạt bên khóe mắt, Chúc Vi Tinh phát hiện xa xa chính là tòa nhà số 8 ở Linh Giáp, ở đó chìm trong một mảnh tối tăm, vốn dĩ mọi người cũng đã dọn đi gần hết. Dựa vào địa hình xung quanh, hẳn là cậu đang ở trong khu nhà bỏ hoang.
Chúc Vi Tinh muốn ngồi dậy, lại gây ra một loạt âm thanh đinh đang leng keng vang lên, thử cố gắng mấy lần đều bất lực. Dưới chân cậu có xích sắt trói buộc, trước khi bất tỉnh còn bị chuốc thuốc mê cho nên hiện tại cậu vẫn còn thoát lực chưa phục hồi lại.
Đang lúc phán đoán tình thế, giữa màn đêm yên tĩnh lại truyền đến một tiếng cười thâm trầm quỷ dị, hì hì hỏi: "Rốt cục cậu cũng tỉnh rồi à?"
Chúc Vi Tinh ngước mắt, chỉ thấy trong góc có một người đứng ngược sáng, dưới màn tối giữa bãi hoang phế chỉ có thể mơ hồ nhìn ra đường viền bóng người, là một thanh niên trạc tuổi cậu.
Chúc Vi Tinh không đáp, như không nghe thấy lời của hắn.
Người kia bất mãn bộ dạng sống dở chết dở của cậu, cứ như trò vui của mình không được hô ứng rất không cam lòng, lại lần nữa hỏi tới: "Đoán xem tôi là ai, Chúc Vi Tinh?"
Chúc Vi Tinh mím đôi môi khô khốc, cảm thấy tay chân cực kì đau nhức, cậu đã ngủ ở đây mấy tiếng rồi, hiện tại là hừng đông.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT