Vừa rồi bọn họ từ xe ngựa bước xuống, trên không trung liền đổ mưa phùn, tuy không nặng hạt nhưng rơi trên lều trại lại vang lên từng hồi tí tách, không ngớt bên tai.
Vệ Trăn quay đầu: “Vì sao mỗi lần ta định đuổi chàng đi là đều gặp phải trời mưa?”
Kỳ Yến nhíu mày, dáng vẻ có phần phiền muộn, lười nhác đáp: “Đúng đó, biết làm sao giờ? Xem ra đến cả ông trời cũng mong ta ở lại bên nàng, chỉ có mỗi phu nhân là kiên quyết như sắt, nhất định muốn đuổi ta đi.”
Hắn chầm chậm nghiêng người đến gần, đôi mắt sáng như sao phản chiếu gương mặt Vệ Trăn. Hơi thở hắn phả lên gò má nàng, tựa như nếu nàng không mở lời, hắn sẽ cứ thế mà dùng ánh mắt nóng rực nhìn nàng mãi.
Kỳ Yến khẽ hỏi: “Thật sự muốn ta rời đi?”
Vệ Trăn mím môi không đáp. Gió lạnh lướt qua làm mái tóc nàng tung bay.
Kỳ Yến đứng thẳng, nhìn ra phía sau nàng. Vệ Trăn cũng đưa mắt theo, chỉ thấy một góc lều bị gió thổi tung, mưa lạnh không ngừng hắt vào.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT