Ngoài điện, Lãnh Vân không dám chậm trễ, vội vã dọn chăn đệm. Tiếc rằng, tiếng nước trong tịnh phòng vang vọng không ngừng, quá mức rõ ràng, muốn làm ngơ cũng chẳng thể.
Lần đầu tiên nàng ấy mới biết, thì ra tiếng công chúa… lại có thể mị hoặc đến thế.
Lãnh Vân ra khỏi điện, khép cửa lại, đứng lặng dưới mái hiên. Trong điện đã tạm yên ắng, tuyệt không thể để kẻ khác vào, bằng không hậu quả… thật khó lường.
Chân trời u ám mịt mù, mưa gió nổi lên, từng hạt nước rơi xuống mỗi lúc một nặng.
Bên trong Vương điện, Ngụy Vương dựa giường xem tấu chương. Bất chợt một đạo thiên lôi giáng xuống, soi sáng cả điện phòng. Ngụy Vương buông tấu, thở dài một hơi rồi khoác áo đứng dậy, phân phó cung nhân hầu hạ thay y phục.
“Đã muộn thế này, đại vương còn muốn đi đâu?” Hoạn quan thấp giọng hỏi.
Ngụy Vương chỉnh áo trước ngực, đáp: “Ngoài trời mưa lớn, quả nhân lại khó yên giấc. Vừa lúc Ương Ương nói thân thể không khoẻ nên quả nhân lo lắng, muốn qua xem một chút.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play