Ngựa của Vệ Trăn đã sớm bị mãnh hổ tha đi, nay chỉ còn ngựa của Kỳ Yến, hai người làm sao để cùng rời khỏi cánh rừng, vẫn là vấn đề khó giải.

“Ngươi lên ngựa trước đi.” Kỳ Yến trầm giọng.

Vệ Trăn ngửa đầu, mưa bụi hắt vào mặt, nhẹ hỏi: “Vậy còn ngươi?”

“Ta đi bộ phía trước là được. Chỉ cần qua một đoạn đường nữa có thể sẽ gặp được quan binh đến điều tra.”

Nam nữ cùng cưỡi một ngựa, suy cho cùng vẫn quá mức thân cận, huống chi nay giữa hai người lại có phần vi diệu khó phân. Nàng hiểu hắn là vì mình suy nghĩ.

Chỉ là mưa càng lúc càng lớn, đợi đến khi Vệ Trăn đã cưỡi lên ngựa, đi được một đoạn đường, nàng cuối cùng vẫn không nhịn được mở lời:
“Thiếu tướng quân, mưa nặng hạt rồi, ngươi đi lên đi.”

Nàng chậm rãi nói tiếp: “Không cần vì thế mà sinh lòng cố kỵ. Nếu thân thể bị thấm nước mưa, phong hàn xâm nhập, trở về ngã bệnh mới là không ổn. Nếu ngươi quả thật lo lắng bị người nhìn thấy, đợi sau khi ra khỏi cánh rừng, ta xuống ngựa cũng chưa muộn.”

Lời vừa dứt, nàng liền cúi người, tự mình vươn tay đón hắn. Tóc dài tán loạn lượn quanh hai bên mặt hắn.

Gió mưa gào thét bên tai, thanh âm nàng mềm mại mà dịu dàng. Hắn lặng lẽ đón lấy hơi thở ấm áp từ nàng, cuối cùng nhẹ giọng đáp: “Được.”

Hắn xoay người lên ngựa, giục ngựa tiếp tục lên đường.

Lưng ngựa xóc nảy, hai người không tránh khỏi thân mình sát nhau. Vệ Trăn tận lực bỏ qua sự không thoải mái ấy, nhưng nước mưa theo cổ chảy xuống, kích thích làn da nổi lên từng lớp gai ốc, cảm giác thân thể đối phương càng thêm rõ ràng.

Cũng là lúc này, nàng mới thật sự có nhận thức rõ ràng hơn về thiếu niên tướng quân này.

Người nọ thân hình ngang tàng, vai rộng eo thon, không phải dạng võ tướng cường tráng thô kệch, mà là cao lớn cân xứng, gầy nhưng rắn chắc.

Tầm mắt Vệ Trăn vẫn còn mơ hồ, nàng đành duỗi tay bám vào cánh tay hắn để ổn định thân thể. Chỉ là khi chạm đến, có thể cảm nhận rõ ràng toàn thân hắn thoáng cứng lại.

Không khí giữa hai người trở nên xấu hổ đến cực điểm.

Không rõ đã phi ngựa được bao lâu, hai người cuối cùng cũng rời khỏi cánh rừng rậm rạp, ánh dương từ giữa tán cây rọi xuống, cảnh vật trước mắt Vệ Trăn dần rõ ràng. Nàng nhìn quanh bốn phía, nhận ra bọn họ đã đến mép rừng, trước mặt là một khoảng đồng cỏ.

Vệ Trăn nghiêng mặt, đang muốn mở lời cảm tạ với thiếu niên phía sau, ánh mắt lại va phải tầm nhìn đang cúi xuống của hắn, hơi thở hắn nhàn nhạt phả lên gò má nàng.

“Hôm qua… đa tạ thiếu tướng quân...” Nàng khẽ ngừng thở, đang định cẩn thận lựa lời, chợt một âm thanh nặng nề phá tan yên tĩnh.

Tiếng vó ngựa dẫm trên lá rụng vang lên thanh âm vang vọng. Vệ Trăn quay đầu nhìn lại, trong tầm mắt xuất hiện một thân ảnh quen thuộc.

Cẩm y ngọc quan, khuôn mặt ôn hoà, không phải Thái tử Cảnh Hằng thì còn ai?

Hắn ngồi trên lưng ngựa, sau lưng có vài thị vệ theo hầu. Ánh mắt xuyên qua màn mưa dừng lại ở nàng, ban đầu là kinh ngạc, sau đó lại rơi xuống nơi bàn tay nàng đang đặt lên khuỷu tay Kỳ Yến, thần sắc dần trở nên phức tạp.

“A Trăn...” Hắn gọi.

Vệ Trăn ánh mắt lạnh lẽo, thần sắc thoáng chốc lạnh xuống.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play