“Là hắn?” Vệ Trăn nắm chặt tay, thần sắc nghiêm trọng, “Tuy ta cùng hắn vì ân oán người đi trước mà đối nghịch nhưng xưa nay nước sông không phạm nước giếng, vì sao lại phải dồn ta vào hiểm địa?”
Nàng không tin Vệ Chương lại hồ đồ đến mức đưa mình và Cảnh Khác ở cùng một chỗ, lại còn hạ mê dược, chẳng lẽ không rõ hậu quả sẽ như thế nào?
Dẫu đã sớm biết huynh trưởng hành sự hèn hạ nhưng mỗi lần hắn ra tay đều khiến nàng càng thêm chán ghét.
Vệ Trăn cắn nhẹ môi, vị tanh ngọt lặng lẽ lan khắp khoang miệng.
“Còn một việc, có lẽ ta không nên giấu ngươi." Kỳ Yến trầm giọng.
“Thiếu tướng quân xin cứ nói, không cần băn khoăn.” Nàng trông thấy vẻ mặt hắn thoáng ngưng trọng, tựa hồ lời tiếp theo sẽ là điều nàng khó lòng tiếp nhận.
“Cung yến lần này do Thái tử chủ trì. Lấy tác phong của Thái tử mà xét, hẳn sẽ không làm ra việc bỉ ổi như vậy. Nhưng Vệ Chương là thống lĩnh thân binh của Thái tử, đêm đó chính hắn điều thị vệ trực ban ngoài ấm điện rời đi. Sau khi sự việc xảy ra, hắn vẫn ra vào tẩm cung của Thái tử như thường, thậm chí nhiều lần gặp mặt riêng. Chỉ sợ Thái tử đã sớm biết rõ nội tình.”
Vệ Trăn giật mình: “Nhưng mấy ngày nay Thái tử từng đến thăm ta, lại chưa từng đề cập đến việc này.”
Nàng khựng lại tại chỗ.
Đã là như thế, Cảnh Hằng thân là vị hôn phu của nàng, nếu biết Vệ Chương hành sự như vậy, lẽ ra phải nói cho nàng một tiếng. Thế nhưng hắn lại giấu nhẹm không nói, không những không trách phạt Vệ Chương, ngược lại còn để hắn tiếp tục hộ vệ bên mình. Chuyện này... chẳng lẽ cũng có bút tích của hắn?
Dù thế nào đi nữa, cũng không nên là một phản ứng bình đạm đến vậy, giống như ngầm đồng tình với thủ đoạn tàn nhẫn kia.
Nếu hôm đó nàng không đi gặp Kỳ Yến, chỉ e đời này cũng không biết được chân tướng phía sau mọi chuyện. Người sắp thành phu quân của nàng, dưới khuôn mặt ôn hòa lễ độ, lại cất giấu một tấm lòng đê hèn đến vậy.
Thiếu nữ rũ mi, khóe mắt vì nhục nhã mà ửng hồng, ánh lửa âm thầm thiêu đốt, chiếu lên gương mặt mỹ lệ.
Kỳ Yến biết Vệ Trăn không phải người mềm yếu nhẫn nhục, trong lòng nàng nhất định đã có nhận định rõ ràng. Hắn cũng không hỏi thêm.
Trời mờ sáng, mưa bên ngoài cũng nhỏ dần. Kỳ Yến đứng dậy: “Đi thôi.”
Vệ Trăn cũng đứng dậy theo, trong một khắc ngắn ngủi đã đem cảm xúc thu liễm sạch sẽ, sắc mặt ôn hòa như thường, nhìn không ra chút nào thất thố như ban nãy.
Sơn động tọa lạc lưng chừng núi, đường xuống gập ghềnh hiểm trở, không thể cưỡi ngựa, chỉ có thể chậm rãi đi bộ.
Lúc vào rừng, ánh dương mờ nhạt bị tán cây rậm rạp che khuất, bốn phía tối tăm chẳng khác nào đêm đen.
Vệ Trăn chăm chú bước đi, lòng còn đang cân nhắc chuyện đêm đó. Bỗng nhiên, mắt cá chân truyền đến một trận đau nhói.
Kỳ Yến quay đầu, thấy chân trái nàng bị mắc trong một khe đá, không tài nào nhấc lên được. Từ váy nàng, những giọt máu đỏ tươi hòa lẫn nước mưa chảy xuống, hiển nhiên đã bị thương.
Hắn lập tức đỡ nàng thoát khỏi vũng bùn, dìu đến tảng đá bên đường ngồi xuống.
Hắn ngồi xổm trước mặt nàng, cẩn thận xem xét miệng vết thương. Khi đầu ngón tay vừa chạm đến mắt cá chân, thân thể nàng khẽ run.
“Ngươi trật chân rồi, ta giúp ngươi nắn xương.”
Kỳ Yến giải thích, vừa lúc ấy, thiếu nữ cúi đầu, tóc dài đen nhánh buông xuống, vài lọn tóc nhẹ phủ lên mặt hắn, tựa rong biển lượn quanh da thịt.
Vệ Trăn khẽ gật đầu.
Vừa gật đầu xong, một cơn đau bỏng rát liền dọc theo cẳng chân mà lan lên bụng. Bả vai nàng run nhẹ, thân mình nghiêng về phía trước, tay đưa ra bám lấy một vật liền dựa vào, mãi đến lúc phản ứng lại mới biết đó là bờ vai hắn.
Giày đã ướt đẫm, trước mắt tối mịt. Trong bóng tối vô biên, nàng chỉ có thể dựa vào một mình hắn.
Hơi thở hắn vương trên người nàng, từng trận tê dại âm ỉ dâng lên. Nhưng nàng lại chẳng thấy rõ sắc mặt hắn. Bóng tối khiến các giác quan khác càng thêm rõ ràng, bàn tay hắn m*n tr*n quanh mắt cá chân nàng, kéo theo đau đớn và tê dại đan xen, khiến nàng toàn thân mềm nhũn.
“Đỡ hơn chút nào chưa?” Hắn xé một góc áo, dùng vải thô đơn giản băng bó miệng vết thương.
Tim Vệ Trăn đập thình thịch, hàng mi dài không ngừng run rẩy, nàng không muốn làm phiền hắn thêm: “Khá hơn nhiều rồi.”
Kỳ Yến dìu nàng đứng dậy chậm rãi: “Vậy đi thôi.”