Khi ấy hắn mới chừng ba bốn tuổi, trong trí nhớ còn lưu lại thân ảnh mẫu thân đắm mình dưới ánh hoàng hôn vàng rực, ngồi trước gương trang điểm. Váy dài mềm mại trải dài trên mặt đất, hắn khi đó nâng cằm tựa vào đầu gối mẫu thân, phụ thân thì cẩn thận dán hoa điền lên trán nàng.
Những châu báu, trâm hoa lấp lánh chiết xạ ra ánh sáng mờ tỏ, cùng hòa với sắc vàng rực rỡ nơi hoàng hôn, rọi vào mắt mẫu thân. Nàng có lúm đồng tiền yêu kiều, dịu dàng tựa nước, đó là một trong số ít ký ức khắc sâu trong tâm trí Kỳ Yến, chôn giấu nơi mềm yếu nhất trong lòng hắn.
Kỳ Yến nhẹ giọng nói:
“Ở đất phong Hà Thành, vi thần thường lui tới nơi ở của mẫu thân. Thấy cảnh vật vẫn nguyên như cũ, bài trí không chút thay đổi, tựa hồ người vẫn còn ở bên ta.”
Tấn Vương ánh mắt ngẩn ngơ, thanh âm mờ mịt như khói sương:
“Phải, nàng vốn thích hoa điền, từ nhỏ đã ưa chuộng những vật mỹ lệ. Của hồi môn quả nhân ban cho đều là các loại trang sức quý giá.”
Nói đến chuyện cũ, tình cảm trào dâng như thủy triều. Tấn Vương trấn định tinh thần nhìn thiếu niên trước mặt:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play