Mười mấy kỵ binh từ phía triều đình gấp rút phóng tới, dẫn đầu là một nam tử dung mạo như ngọc, cưỡi ngựa giục roi lướt nhanh mà đến. Tà áo tung bay, ánh mắt sắc như ưng, khí thế hùng hồn lẫm liệt, tựa như cuồng phong cuốn tới.
Chỉ thấy hắn giương cung, động tác như nước chảy mây trôi. Một mũi tên xuyên gió cắm thẳng vào thân mãnh hổ vừa định gượng dậy. Con thú phát ra tiếng rên thê thảm, ngã rạp xuống lần nữa.
Bên cạnh, một con mãnh hổ khác đang lao thẳng về phía Vệ Trăn. Vệ Trăn run rẩy, vội kéo mạnh cương ngựa tránh né, ngựa đổi hướng, chở nàng lao vút vào rừng sâu.
Hết thảy xảy ra trong chớp mắt.
Trên sườn núi, Cảnh Khác nhìn rõ mọi biến động phía dưới. Thị vệ đúng lúc đuổi đến, vây khốn lũ mãnh hổ. Trong số đó có hai con đã trúng tên, khí thế giảm sút quá nửa. Nhưng rốt cuộc vẫn là dã thú hung ác, dù bị vây khốn vẫn liều mạng phản kháng, lợi dụng địa thế hiểm trở để cự chiến. Một con trong số đó bị thương, phát cuồng mà lao về phía vòng vây, định xông ra ngoài.
Kỳ Yến rút gậy đánh lửa bên hông thân binh, châm lửa đốt tên dài. Dã thú làm sao chịu nổi nỗi đau bị thiêu đốt? Trúng tên xong, nó rú lên một tiếng ghê rợn, phát điên lao thẳng ra ngoài.
Cảnh Khác vốn đang quan sát tình hình bên dưới, không ngờ con mãnh hổ kia lại nhắm thẳng sườn núi mà xông tới.
Thị vệ kinh hoàng thất sắc: “Điện hạ! Mau lui!”
Cảnh Khác lập tức xoay người lên ngựa, nhưng thân thể chưa hoàn toàn hồi phục, nhất thời động tác chậm chạp.
Chỉ trong khoảnh khắc, mãnh hổ đã vọt đến trước mặt. Hai mắt đỏ ngầu, hình dạng dữ tợn, nó lập tức vồ lấy người ngựa, đè ngã xuống đất.
Cảnh Khác bị hất ngã, lăn lộn trên đất, vừa xoay người đã bắt gặp một cái mồm máu đang há ra trước mặt…
Dưới triền núi, mặt đất hỗn loạn chẳng khác gì thổ phỉ vừa đi qua. Kỳ Yến thu lại trường kiếm dính máu, đưa mắt nhìn quanh, nhớ kỹ nơi này lúc trước có ba con mãnh hổ.
Phía trước lộ ra một dải máu dài, Kỳ Yến tiến lên kiểm tra thì có thị vệ đến bẩm báo.
“Thiếu tướng quân, không ổn! Vệ đại tiểu thư không thấy đâu nữa.”
Kỳ Yến trầm giọng: “Tức khắc chia người ra tìm.”
“Rõ!”
Trên mặt đất có dấu vó ngựa kéo dài về phía trước, lẫn với vết máu do hổ để lại, Kỳ Yến nắm chặt trường kiếm, men theo vết máu đuổi theo.
Ánh dương dần tắt, bóng đêm bao phủ. Kỳ Yến nhíu mày, trời tối thì việc truy tìm lại càng gian nan hơn.
Đêm đến, rừng sâu ẩm lạnh. Vệ Trăn đang ẩn mình trong một hang động hẻo lánh,. Ngựa đã bị mãnh hổ cắn chết, cung tiễn cũng đã dùng hết, giờ phút này sức cùng lực kiệt.
Vệ Trăn từng học bắn cung cưỡi ngựa ở phương Nam nhưng cũng khó mà chống cự được mãnh thú. Gần như cả đường chạy trốn, trong cõi chết lách được một mạng.
Vũ khí duy nhất trên người lúc này là một cây chủy thủ cầm tay. Đúng lúc này, bên ngoài lại đổ mưa to. Nàng ngồi trong bóng tối, nghe tiếng mưa rơi tí tách ngoài động, khí lạnh ẩm ướt bốn bề lặng lẽ tràn đến.
Thỉnh thoảng có tiếng dã thú tru dài vang lên khiến thần kinh nàng căng chặt như dây đàn.
Tiếng mưa càng lúc càng lớn, xối như trút nước. Nhưng giữa những âm thanh đó, nàng lại nghe thấy một động tĩnh khác - rất nhẹ - lẽ nào là tiếng bước chân của dã thú?
Vệ Trăn lập tức nắm chặt chủy thủ. Khi tiếng bước chân dừng lại nơi cửa động, nàng bất ngờ lao tới, đâm mạnh về phía trước nhưng lại bị một bàn tay giữ chặt.
Giọng nam nhân trầm tĩnh vang lên: “Là ta.”
Vệ Trăn kinh ngạc: “Thiếu tướng quân?”
“Phật” một tiếng, gậy đánh lửa sáng lên, rọi rõ cửa động và khuôn mặt người tới.
“Ta lần theo mùi máu quanh đây, tìm rất lâu mới thấy được ngươi.” Hắn đưa mắt nhìn qua Vệ Trăn, trong giọng nói lẫn hơi lạnh đêm mưa: “Còn đi nổi không?”
Vệ Trăn không ngờ lại gặp hắn ở nơi này, gật đầu.
Kỳ Yến dẫn nàng rời hang động. Mưa đổ xối xả dập tắt gậy đánh lửa, trong đêm đen chỉ có thể dựa vào ánh sáng mơ hồ mà phân biệt phương hướng.
Đi được vài bước, Vệ Trăn vấp ngã, Kỳ Yến vội đưa tay đỡ lấy bả vai nàng. Nhưng đi chưa được bao xa, nàng lại mấy lần vấp tiếp.
“Thiếu tướng quân, mắt ta có chút không rõ.” Nàng níu lấy tay áo hắn, giọng nhẹ nhàng.
Kỳ Yến cúi đầu nhìn thiếu nữ y phục ướt đẫm, trên mặt dính lá cây và vết máu, sắc mặt tái nhợt, chỉ có đôi môi vẫn đỏ tươi như thể quỷ hồn.
Đôi mắt vốn sáng trong của nàng giờ đây mất đi thần thái, ảm đạm vô quang.
Hắn lờ mờ cảm thấy không ổn: “Ngươi sao vậy?”
“Ta từ nhỏ có chứng quáng gà, đến đêm liền chẳng nhìn rõ được gì. Hiện tại trời tối đen như mực, chỉ có thể nhờ biểu ca dẫn đường. Mới rồi lỡ tay, thật không phải cố ý.” Giọng nàng nhẹ nhàng, lại đổi xưng hô thành “biểu ca”, có lẽ bởi trong lòng mang áy náy.
Kỳ Yến vốn định lập tức đưa nàng xuống núi nhưng mưa lại lớn thêm, đêm tối khó đi, đường núi quanh co dễ lạc, mà nàng thì không thể nhìn rõ vật…
“Trước cứ quay về hang, đợi mưa ngớt rồi đi.” Hắn nói.
Vệ Trăn gật đầu đồng ý.
Kỳ Yến đi trước dẫn đường, nàng dò dẫm theo sau, vô tình nắm lấy bàn tay rũ bên người hắn. Tay hắn khẽ cứng đờ, nghiêng mặt nhìn lại, chỉ thấy ánh mắt nàng mờ mịt, trống rỗng.
Kỳ Yến khẽ thở dài: “Lối ở bên này.”
Lòng bàn tay áp vào nhau, nước mưa theo kẽ tay chảy xuống. Thiếu nữ bước chậm rãi phía sau, thi thoảng va vào người hắn. Hắn cảm nhận được đầu ngón tay nàng hơi co lại, như muốn buông ra rồi lại không động đậy.
Một bên tay ấm nóng, một bên lạnh buốt, chạm nhau như tuyết rơi lên lửa hồng.
Tiếng mưa gõ trên lá cây vang lên lách tách. Tâm nàng rối loạn, bước chân lảo đảo, chỉ có thể dựa vào người trước mặt.
Trở lại hang, Vệ Trăn mới từ từ buông tay hắn ra.
Kỳ Yến bảo nàng ở yên đó chờ, chẳng bao lâu sau dắt ngựa trở về, trong lòng còn ôm theo mấy bó củi khô chưa bị ướt.