Tận cuối bãi cỏ, mơ hồ hiện ra một điểm đen, một người một ngựa, thân ảnh dần dần rõ rệt. Chỉ trong chớp mắt, con ngựa ấy đã xông thẳng tới phía trước, dẫn đầu vượt qua đám người, khí thế như vũ bão.

Đám đông hoan hô như sấm, bọn lính như thủy triều vây quanh, tụ tập trước người về đầu.

Vệ Trăn ngẩng đầu, thấy Kỳ Yến tung mình xuống ngựa, gương mặt ánh lên ý cười, được chúng nhân vây quanh.

Xuân quang phơi phới, ánh dương như từng sợi tơ vàng rải xuống thân y bào của hắn. Khi hắn giục roi cưỡi ngựa, ánh sáng vụn vặt tựa màn châu khảm ngọc, theo gió nhẹ mà lay động quanh thân hình tuấn dật ấy.

Hôm qua, hắn hiện thân trước mặt Vệ Trăn là một quý công tử xuất thân sĩ tộc, phong thái ung dung nho nhã. Mà nay, khi cưỡi ngựa giữa bãi cỏ, hắn lại mang theo một cỗ khí cường liệt nóng rực, như ánh xuân chói chang giữa ngày quang, rực rỡ đến nỗi khiến người không dám nhìn thẳng.

Phải chăng trong quân doanh, hắn chính là bộ dạng này?

Suy nghĩ còn đang miên man, thiếu niên kia đang bị người người vây quanh, hướng lên đài cao mà đi. Thái tử bước tới đón tiếp, lời chúc vang lên không ngớt, Thái hậu sai người đem phần thưởng quý giá trao tặng, chính là một thanh bội kiếm trong suốt sáng ngời.

Sứ thần Tấn quốc sứ thần đứng bên cạnh, mỉm cười nói:

“Thiếu tướng quân tư thế oai hùng, khí khái hiên ngang, quả thật có phong phạm năm xưa của Tấn vương. Nếu Tấn vương được tận mắt trông thấy, hẳn cũng phải khen ngợi không thôi.”

Sở Thái hậu cười tươi rạng rỡ:

“Dù sao cũng là đứa trẻ do bản cung đích thân nuôi nấng. Hắn từ nhỏ đã quen cưỡi ngựa bắn ưng, rong ruổi đồng hoang, học võ nơi danh sư, hạng hậu bối tầm thường sao có thể so bì?”

Sứ giả cảm khái:
“Nhớ năm xưa Thái hậu chưa xuất giá, từng cùng Tấn vương săn thú một trận. Chớp mắt bốn mươi năm qua, Tấn vương vẫn một lòng nhớ tình huynh muội. Nếu chẳng phải vì đường sá cách trở, sợ vất vả xe ngựa không chịu nổi, lần này tất sẽ đích thân đến chúc thọ Thái hậu.”

Sở Thái hậu thở dài:
“Thôi vậy. Cả ta lẫn huynh trưởng đều đã già yếu, thân thể hắn làm sao chịu được vất vả đường xa? Cứ để ca ca ta an dưỡng tuổi già là được.”

Nói xong, ánh mắt bà chuyển về phía Kỳ Yến:

“Chờ qua sinh thần, ngươi có thể theo sứ thần Tấn quốc trở về thăm ngoại tổ một chuyến không?”

Ngoại tổ của Kỳ Yến, chính là lão Tấn vương. Vệ Trăn từng nghe đệ đệ kể sơ qua về thân thế Kỳ Yến, phức tạp mà khúc chiết, liên quan tới cả triều dã trước đây.

Lúc đương kim Sở vương mới đăng vị, căn cơ chưa vững, sáu đại thế gia nắm giữ quyền lực trong triều. Vương giả muốn thanh trừ môn phiệt, mở rộng vương quyền. Kỳ thị lúc ấy bị xem là đầu sào, cả tộc bị thanh trừng, lưu đày về phương Bắc.

Phụ thân Kỳ Yến bị ép rời khỏi cố quốc, lưu lạc đến Tấn quốc, được vương công nơi ấy thu lưu. Tấn quốc công chúa Cơ Cầm đem lòng ái mộ, cùng ông bỏ trốn kết tóc se duyên.

Tấn vương tuy giận nhưng thương nữ nhi, cuối cùng cũng đành nhượng bộ. Sau đó, dưới trợ lực của Tấn vương, Kỳ phụ quay về Sở quốc, một lần nữa xây dựng lực lượng nơi biên quan, phục hưng Kỳ thị.

Tấn quốc hùng cứ phương Bắc, thực lực hùng hậu, là quốc gia đứng đầu chư hầu. Lão Tấn vương lòng như hổ sói, tham vọng ngập trời, luôn ôm chí trục lộc Trung Nguyên. Ngay cả Sở quốc cũng phải kiêng dè ba phần, đành kết minh bằng liên hôn giữ yên biên cương.

Sở Thái hậu vốn là công chúa hòa thân, là muội muội ruột của Tấn vương. Vậy nên Kỳ Yến chẳng những là thiếu chủ của Kỳ thị, mà còn là ngoại tôn của Tấn vương, đồng thời cũng là chất tôn của Thái hậu Sở quốc.

Cơ Cầm công chúa sau khi gả về Sở quốc, phu thê tình thâm nhưng mệnh bạc, bệnh nặng mà mất. Thái hậu thương chất tôn, yêu ai yêu cả đường đi, đem Kỳ Yến về Ly cung, tự thân nuôi nấng. Cũng bởi thế mới có đoạn đối thoại vừa rồi giữa bà và sứ thần Tấn quốc.

Ở Sở quốc hiện nay, nói về thân phận tôn quý, dù là Thái tử cũng khó lòng vượt qua Kỳ Yến một phần.

Mọi ánh mắt ở trường săn đều đổ dồn về phía Kỳ Yến. Hắn đối đáp lễ độ, ngôn từ trầm ổn, xử lý khéo léo trong lúc nói chuyện về hai nước. Cảnh tượng này, dù Thái tử cũng khó lòng nói được đôi ba lời, huống chi đám vương tôn quý tộc xung quanh, chỉ đành ảm đạm lui bước.

Kỳ Yến tùy ý liếc về phía đám đông, ánh mắt thoáng lướt qua Vệ Trăn, khựng lại một khắc rồi nhanh chóng dời đi, tiếp tục cùng sứ thần trò chuyện.

Không bao lâu, hắn hộ tống Thái hậu rời đài cao, trong lúc ấy, Vệ Trăn chẳng tìm được cơ hội nào nói cùng hắn một câu.

Phía sau có tiếng gọi:

“A Trăn"

Vệ Trăn quay đầu, thấy Sở vương hậu từ xa đi tới. Mỹ phụ nhân thân mặc hoa bào, uốn lượn rực rỡ, vòng vàng ngọc biếc, đoan trang quý khí không ai dám khinh nhờn.

Vệ Trăn hành lễ, Vương hậu đáp:
“Nghe Thái tử nói ngươi nhiễm phong hàn, hôm nay xem ra bệnh khí cũng tan đi nhiều rồi.”

Dù trên mặt chứa ý cười, giọng nói bà vẫn lạnh nhạt:
“Dẫu ở trong Ly cung, A Trăn cũng đừng quên quy củ. Ngày mai vẫn phải theo lệ tới thỉnh an bản cung.”

Nửa năm nay, vương hậu thường xuyên gọi nàng vào cung, lấy cớ nàng lớn lên ở phương nam, không hiểu cung quy, sai ma ma dạy lại lễ nghi. Tuy hà khắc nghiêm ngặt nhưng Vệ Trăn vẫn kiên trì thực hiện, chưa từng lộ ra chút sơ sót, khiến vương hậu cũng chẳng thể bắt lỗi.

Thấy nàng ngoan ngoãn thuận lời, vương hậu liền kéo tay nàng, quay sang Thái tử nói:

“Thái tử ngày thường nên quan tâm A Trăn nhiều hơn, nàng tới từ phương nam, đối với kinh thành còn nhiều điều chưa rõ. Ngươi nên thường đưa nàng dạo chơi, mở mang thêm kiến thức.”

Thái tử gật đầu, tỏ ý tuân mệnh.

Lúc sắp bước xuống bậc thang, chợt có hoạn quan nghênh diện mà đến, sắc mặt chần chừ, thần thái do dự.

Vương hậu hỏi:
“Có việc gì bẩm báo?”
“Khởi bẩm vương hậu, vừa rồi Y Công truyền lời, nói là Cảnh Khác điện hạ đã tỉnh…”

Bốn phía vang lên tiếng xôn xao. Vệ Trăn ngẩng đầu, lòng bàn tay siết chặt, móng tay khảm vào da thịt, truyền đến cảm giác đau nhói tận xương.

Cảnh Khác… tỉnh rồi.


 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play