Bên trong núi giả, ánh dương từ đỉnh lỗ hổng rọi xuống, chiếu nghiêng động đá, soi lên thân ảnh nam nữ quấn quýt nơi thạch động.
Lúc ấy Vệ Trăn còn chưa tới, chỉ có Vệ Dao đưa lưng về phía Cảnh Hằng, đứng dưới bóng tối, nghẹn ngào mà khóc.
"Nay Điện hạ chẳng bao lâu nữa sẽ nghênh thú thân tỷ ta, A Dao dù lòng có hướng về Điện hạ cũng chẳng thể làm ra chuyện tỷ muội một phu như thế..."
Nàng xoay người, từng câu như rút gan rút ruột:
"Điện hạ cũng biết, mẫu thân ta cùng phụ thân sớm đã tâm đầu ý hợp, chỉ tiếc ở giữa có Vệ phu nhân ngăn cách, dù sau được gả vào Vệ phủ nhưng vẫn bị người đời chê trách là kẻ xen vào tình nghĩa."
Vệ Dao mím môi, tiếp lời:
"Huống hồ, Vệ phu nhân có ân với Đại vương cùng Vương hậu, nếu Điện hạ trái chỉ cưới ta, thiên hạ sẽ nhìn người ra sao? A Dao thật lòng chẳng nỡ để Điện hạ chịu lời đồn dèm pha."
Cảnh Hằng nhẹ vuốt bờ vai nàng:
"Ngươi một lòng vì ta, ta đều biết rõ."
Vệ Dao mắt đỏ hoe, lệ long lanh nơi khóe mi, cắn môi nói:
"Vệ phu nhân sau khi qua đời lưu lại một đạo hôn ước, ràng buộc hai ta. Hôm nay, ta và Điện hạ chi bằng chấm dứt tại đây, còn hơn để ta mãi ôm hy vọng, đến ngày đại hôn của Điện hạ lại phải gượng cười, gọi người một tiếng... tỷ phu."
Nàng lời nào cũng không rời hai chữ phân ly, từng câu đều thấm đẫm tình thâm.
"A Dao..."
Cảnh Hằng không nỡ nhìn nàng rơi lệ, liền kéo nàng vào lòng.
"Ta từng hứa sẽ không phụ ngươi, lời đó đến nay vẫn không đổi. Trước mắt bởi thời cuộc rối ren, không thể long trọng nghênh thú ngươi, nhưng mai này ngôi vị vương hậu, tất chỉ dành cho một mình ngươi. Phụ vương nay đã sức cùng lực kiệt, đợi đại nạn qua đi, nước Sở tất vào tay ta. Khi ấy, hậu cung còn ai có thể can dự?"
Nàng khơi chuyện rối rắm, chỉ để cầu một lời hứa. Mà hắn, đã cho rồi.
"Ngươi và ta chỉ cần nhẫn thêm một thời gian, ngươi thông tuệ như vậy, chẳng lẽ không hiểu ý ta? Đến lúc đó, quyền thế nhà họ Vệ cũng sẽ trả lại cho huynh muội các ngươi."
Lời vừa dứt, Cảnh Hằng cảm thấy thân thể trong lòng dần bình tĩnh lại, tiếng nức nở cũng nhỏ dần.
"Điện hạ nói không thể từ hôn, cũng biết chuyện giữa Vệ Trăn cùng Cảnh Khác..."
"Việc này miễn nhắc" Cảnh Hằng bỗng lạnh mặt ngắt lời, "Trong đó còn có ẩn tình, ngươi đừng nhúng tay, cũng tuyệt không thể hé ra nửa lời."
Thái độ hắn lạnh nhạt hẳn đi, Vệ Dao nửa hiểu nửa không, chỉ khẽ gật đầu.
"Ngươi đừng nên hồ đồ, hãy hiểu cho khổ tâm của ta. Ly cung không thể như Vương cung, người nhiều mắt tạp, ngươi và ta tạm thời nên ít lui tới thì hơn."
Nàng níu chặt áo hắn, nước mắt thấm đẫm vạt y phục trước ngực. Cảnh Hằng lưu lại nơi này cùng nàng đã lâu, sợ người phát giác, bèn bảo nàng chỉnh trang, cùng rời khỏi sơn động.
Vừa lúc bên ngoài có người đến báo:
"Điện hạ, Vệ đại tiểu thư tới."
Người đến hối hả khiến Cảnh Hằng cùng Vệ Dao vừa mới ra khỏi động chưa kịp tránh né thì đã chạm mặt với Vệ Trăn tại đường vòng núi giả.
Vệ Trăn sải bước ngừng lại, đứng dưới liễu xanh, thản nhiên nhìn hai người.
Mày Cảnh Hằng bất giác nhíu chặt, nhất thời không rõ nàng đã nghe được bao nhiêu.
"A tỷ, thật là trùng hợp," Vệ Dao từ sau núi giả bước ra cười nói, "Muội vừa mới gặp biểu ca, thuận miệng trò chuyện đôi câu, vừa nhắc tới tỷ thì tỷ đã đến rồi."
Cảnh Hằng lĩnh ý, cười hòa nhã tiếp lời:
"Phải, ta và muội muội vừa nói, đang định tìm ngươi gặp mặt."
Hắn cất bước tiến đến, nhưng từ bên cạnh có một bàn tay mềm mại vươn ra, túm lấy tay hắn. Dưới ống tay áo rộng thùng thình, ngón tay nõn nà bám lấy cổ tay hắn, nhẹ cào mấy lượt như không muốn để hắn rời đi.
Cảnh Hằng đành dừng bước, đứng yên mà nói:
"A Trăn, nghe nói ngươi nhiễm phong hàn, cô định đến thăm xem thân thể ngươi đã khá hơn chưa?"
"Hồi Điện hạ, nay đã thuyên giảm. Đa tạ điện hạ quan tâm, thần nữ vô cùng cảm kích." Liễu rủ đung đưa, nàng đứng giữa bóng nắng, dung nhan tươi sáng, má ửng như đào, ánh mắt thanh khiết, đúng là xuân sắc vô biên.
Cảnh Hằng trông thấy nàng như thế, đoán rằng có lẽ nàng chưa nghe được quá nhiều những lời vừa rồi.
"Cô thấy ngươi định đi về hướng bãi săn, không bằng cùng đi một thể." Hắn rốt cuộc buông tay người kia ra, bước về phía Vệ Trăn.
Vệ Trăn mỉm cười:
"Được."
Lối nhỏ sau núi giả chật hẹp, hai người sánh vai đi, vạt áo khẽ chạm, phát ra tiếng sột soạt mơ hồ. Thái tử nhã nhặn kể chuyện trong kinh gần đây, Vệ Trăn ngoài mặt phụ họa nhưng trong tâm vẫn còn mải suy ngẫm chuyện vừa rồi.
Nàng nhớ rõ núi giả có cung nhân thay Thái tử trông chừng nên lời nghe được cũng không nhiều. Nhưng vẫn bắt được vài chữ như: "đừng hồ đồ", "ngươi và ta ít gặp mặt"...
Thái tử vốn là người dịu dàng, đối với ai cũng lễ độ, chiếu cố biểu muội cũng là lẽ thường. Nhưng nay Vệ Trăn bỗng cảm thấy, giữa hai người ấy dường như còn có tầng quan hệ nào đó nàng không thể nhìn thấu.
Một tia nghi ngờ dâng lên trong lòng. Nàng hơi nghiêng đầu, lén liếc nhìn muội muội. Vệ Dao ánh mắt lơ đãng nhìn về hoa cỏ một bên, tựa hồ tâm tư không yên. Xưa nay nàng chẳng để tâm nhưng từ nay về sau, e là nên để ý hơn một chút.
Chỉ vài bước, cả ba đã đến bên bãi săn. Vệ Trăn không còn nghĩ ngợi mà bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Kỳ Yến trong đám đông.
Đồng cỏ bao la bất tận, cỏ dại theo gió dập dềnh, tựa như biển xanh lượn sóng.
Vừa đến gần, âm thanh náo nhiệt đã ùa vào tai, xen lẫn tiếng vó ngựa từ trại xa truyền đến, khí thế càng thêm rạo rực.
Nay nhân sinh thần Thái hậu, lại có sứ thần Tấn quốc đến chúc nên dẫu trong cung gần đây nhiều chuyện bất ổn, vẫn không thể không bày tiệc đón chào. Giờ phút này, người ngựa qua lại tấp nập, chính là chuẩn bị trường tỷ thí cưỡi ngựa cùng sứ thần Tấn quốc.
Vệ Trăn cùng Thái tử lên đài cao xem tỷ thí, Thái tử nghiêng mình hỏi hoạn quan bên cạnh:
"Hôm nay có những ai nhập cuộc?"
"Dạ bẩm, không ít ạ. Cự Dương hầu, Thiếu tướng quân đều có mặt."
Đúng lúc ấy, một trận vó ngựa dồn dập vọng lại, khiến mọi người đồng loạt ngoảnh đầu nhìn.