Chương 53: Không Phải Người Tốt
Thẩm Càn cho rằng muội muội cũng cảm thấy nghe lén không tốt: "..."
Thẩm Khôn nghe vậy liền thở phào, nhận sai ngay: "Là ta sai, lần sau nhất định sẽ gọi muội"
Khoé miệng Thẩm Càn co giật, đánh vào cái gáy đệ đệ đầy yêu thương: "Thằng nhóc thúi, đừng dạy hư Niệm Niệm! Không được xem không được nghe, đệ cũng an phận cho ta"
"... Đã biết" Thẩm Khôn đau đến mức nhe răng nhếch miệng, nhìn Thẩm Niệm tỏ ra thương mà không giúp được gì.
Chính phòng lúc này.
Cao lão gia tử bị dẫm lên mặt mũi, trên mặt không nhịn được hầm hừ rời đi.
Lão Cao thị không ngờ bận việc rất lâu mà vẫn không nhận được chỗ tốt gì.
Nhà mẹ đẻ và lão nhân còn cãi nhau.
Bà ta ngồi ở trên giường gỗ ấm ức lau nước mắt.
Thẩm Quang Diệu thấy vậy thì bực bội: "Nương, cha sẽ không giận người, người đừng khóc, trong nhà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà nương lại gọi đại cữu tới đây?"
Theo ý hắn ta thì nương đi bước cờ này thật sự rất tệ.
Chuyện nhà mình lại gọi người ngoài tới, lúc này bản chất mọi chuyện sẽ thay đổi.
Lão Cao thị lau nước mắt, vừa mắng vừa nguyền rủa, nói một lúc lâu mới nói ra chuyện nhị phòng kiếm được một khoản tiền lớn.
Tròng mắt Thẩm Quang Diệu xoay chuyển.
Xe ngựa, mấy chục lượng bạc?
Thật tốt quá. ... Năm nay hắn ta có thể báo danh khóa lễ nghi ở trong huyện, lúc đó cũng có cả xe, đến lúc đó bảo Thẩm Khôn đánh xe giúp hắn là xa phu cũng có rồi...
Nghĩ vậy, trong lòng Thẩm Quang Diệu càng thêm nóng bỏng.
"Nương, người ngồi nghỉ đi, con đi tới nhị phòng nhìn xem" Nói xong liền đi ra khỏi phòng.
Lão Cao thị nhìn bóng dáng nhi tử vội vàng rời đi, bà ta cho rằng lão ngũ là đi xả giận cho mình, trên mặt bà ta lúc này mới hiện lên ý cười.
Lão ngũ thật hiếu thuận...
Thẩm Quang Diệu mang theo các loại tính toán đi vào sân nhị phòng.
"Ngũ thúc" Thẩm Khôn thấy hắn liền gọi một tiếng.
Thẩm Niệm vẫn chưa từng gặp qua Thẩm lão ngũ bị lão Cao thị thổi thành cành hoa này, nghe thấy nhị ca gọi ngũ thúc liền quay đầu nhìn lại.
Thanh niên đi vào sân có làn da trắng nõn, ăn mặc áo dài màu xanh lơ, trên mặt mang theo tươi cười, nhìn ôn hòa văn nhã.
Nhưng mà khi vừa nhìn thấy người này, Thẩm Niệm liền cảm thấy hắn không phải người không tốt đẹp gì.
Dì Tần đã nói loại người thấy ai cũng giả vờ tươi cười không phải quân tử thì chính là tiểu nhân.
Nàng âm thầm chấp nhận.
Thẩm Quang Diệu không biết suy nghĩ của Thẩm Niệm, hắn ta đang sáng mắt khi nhìn thấy chiếc giường hai tầng.
Ký túc xá ở thư viện rất nhỏ, nếu như có loại giường này, vậy...
"Giường này là các ngươi làm sao?" Thẩm Quang Diệu kiềm chế kích động hỏi.
Thẩm Khôn không phải người có nhiều tâm tư, nhưng hắn lại có trực giác.
Cảm giác ngũ thúc đang đánh chủ ý gì đó nên trợn tròn mắt nói dối: "Không phải, là Niệm Niệm mua cho ta và đại ca, tốn hai lượng bạc đấy"
Cả thôn đều biết Niệm Niệm bán con mồi kiếm được tiền.
Nói tiêu tiền mua cũng tốt hơn nói tự mình làm.
Ngũ thúc cũng sẽ không đánh chủ ý lên muội muội.
Thẩm Quang Diệu lại không tin, liếc mắt nhìn Thẩm Khôn một cái: "Sao ta không biết trong huyện có loại giường như vậy"
Nói rất đúng lý hợp tình: "Ta là ngũ thúc của các ngươi, có bí mật gì mà không thể nói chứ! Làm ra được loại giường này cũng không dễ dàng, có bản vẽ không, đưa bản vẽ cho ta nhìn xem"
Thẩm Càn cười tiến lên, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn lại: "Chúng ta không có bản vẽ, thành phẩm ở chỗ này, ngũ thúc muốn bản vẽ làm gì?"
Thẩm Quang Diệu có thể nói thật sao, đương nhiên là không thể: "Không có gì, chỉ là tò mò mà thôi"
Đi vòng quanh giường vài vòng.
Hắn ta có thể vẽ ra hình dạng bên ngoài, nhưng muốn làm ra thành phẩm chỉ sợ không đơn giản.
"Thật sự không có bản vẽ sao?" Thẩm Quang Diệu chưa từ bỏ ý định hỏi.
Thẩm Niệm nhìn ra tâm tư của ngũ thúc, vô hại cười nói: "Không có! Nếu có thì chúng ta bán đi không phải sẽ phát đạt rồi sao"
Bán?
Sắc mặt Thẩm Quang Diệu khẽ thay đổi, hắn ta muốn tự mình kiếm tiền, sao có thể làm nhị phòng có tâm tư này.
"Các ngươi thật dám nghĩ, loại giường này rất dễ dàng bắt chước, ai sẽ tiêu tiền mua bản vẽ chứ, bạc cũng không phải từ trên trời rơi xuống" Giọng điệu của hắn ta mang theo sự châm chọc.