Chương 52: Chỗ Dựa Của Bà Ta Tới Rồi
Thẩm lão nhị nói trong lòng Niệm tỷ nhi có ông ấy, dùng bạc đi săn mua cho ông một bao lá trà ngon.
Rõ ràng là một đứa bé tốt, là Cao thị quá khắc nghiệt!
Lão Cao thị cho rằng chỗ dựa đã trở lại, ai ngờ trở lại để đâm vào tim.
Đột nhiên, bên ngoài truyền đến một giọng nam.
"Cô cô"
Lão Cao thị nghe âm thanh lập tức đứng dậy vui mừng đi ra ngoài.
Tới, tới, chỗ dựa lớn của bà ta đã tới!
"Đại ca, Khải ca nhi, các ngươi tới rồi" Lão Cao thị cười đón tiếp.
Thẩm lão gia tử nhìn thấy đại cữu tử và cháu trai nhà mẹ đẻ của vợ già thì liếc mắt nhìn lão Cao thị, ánh mắt trầm xuống.
Thẩm lão ngũ đi lên đỡ lấy cánh tay đại cữu vào phòng, nào là lấy đệm, nào là pha trà.
Giọng điệu của hắn ta thân thiết: "Đại cữu, đại biểu ca, sao các ngươi lại tới đây, ta đang muốn ngày mai đi thăm các ngươi đấy"
Cao lão gia tử xoa đầu cháu ngoại, đau lòng nói: "Sao Quang Diệu lại gầy như thế"
Nói xong còn bất mãn nhìn về phía lão Cao thị: "Ngươi quản gia như thế nào vậy? Quang Diệu là hy vọng của Thẩm gia, không có sức khỏe tốt thì sao có thể làm nên chuyện lớn?"
Lão Cao thị ra vẻ ấm ức: "Đại ca, sao ta có thể không muốn, nhưng trong lòng lão muội có nỗi khổ"
"A?" Trong lòng Cao lão gia tử rõ rành rành, nhưng lại giả vờ khó hiểu: "Vì sao?"
Lão Cao thị dụi mắt: "Còn có thể vì sao, trong nhà ba huynh đệ lão đại không bò ra từ bụng ta nên luôn có tâm tư riêng, ta bảo bọn họ giao chút tiền gia dụng mà bọn họ không những không muốn, còn xem ta như trộm cướp ..."
Phanh!
Cao lão gia tử tức giận đập cái bàn, nhìn về phía Thẩm lão gia tử như muốn hỏi tội.
"Muội phu, ngươi xem, Ngưng Hương và ngươi đã là phu thê mấy chục năm, không có công lao cũng có khổ lao, hiện tại lại bị con cháu không cho mặt mũi, người làm chủ gia đình như ngươi có phải quá vô dụng rồi không ..."
Ông ta bưng ra cái giá, còn mắng Thẩm lão gia tử như khi còn trẻ.
Thẩm lão gia tử tốt xấu cũng là người có nửa chức quan, nghe được lời này lập tức nổi giận.
Nhạc phụ là ân sư của ông ấy nên ông ấy vẫn luôn tôn trọng người Cao gia.
Nhưng đây không phải là lý do bọn họ kiêu ngạo không xem ai ra gì.
Đặc biệt là tay đại cữu ca càng duỗi càng dài, càng thêm không có đúng mực.
Tâm trạng của Thẩm lão gia tử không tốt, trên mặt cũng tỏ ra không vui.
"... Lão đại, lão nhị và lão tam nhà ta đều tốt! Tiền mà lão ngũ và Phúc Toàn đi học đều là do bọn họ kiếm ra. Vì lão ngũ và Phúc Toàn, Hiệt ca nhi và Càn ca nhi còn không biết cổng thư viện có hình dạng gì..."
Lão gia tử càng nghĩ càng giận: "Muốn nói ấm ức thì chẳng lẽ mấy người lão đại không ấm ức sao? Bọn họ cũng chưa kêu khổ, Cao thị, bà lấy mặt mũi đâu ra để kêu oan hả"
Ông giận dữ đứng lên, mặt âm trầm trách mắng: "Hôm nay đừng nói đại cữu ca tới, cho dù nhạc phụ tới thì ta vẫn nói câu kia, cái nhà này không nợ Cao Ngưng Hương"
Nói xong liền phất tay áo bỏ đi.
Cao lão gia tử ỷ vào chính mình là người đọc sách, dạy ra vài tú tài liền thích dạy dỗ người khác.
Giống như không ngờ muội phu vẫn luôn tôn trọng mình thế nhưng sẽ phản bác lại, ông ta tức giận đến mức mặt mày xanh mét.
Bên ngoài cửa có một hình bóng hiện lên, sau đó nhanh chóng biến mất ở chính phòng.
Khi Thẩm Khôn trở lại nhị phòng, trong miệng luôn ngân nga vài giai điệu.
Ha hả, thật đúng là trò hay!
Đây là ở ác gặp ác.
Thẩm lão gia tử đột nhiên biến thành kẻ ác: "!!!"
"Thẩm Khôn, đệ rơi vào hố phân sao, sao lại chậm chạp như vậy, nếu đệ lại cọ xát thêm một lúc thì ta và Niệm Niệm đã lắp tủ và bàn xong rồi đấy" Thẩm Càn trừng mắt nhìn Thẩm Khôn.
Thẩm Khôn không chút nào để ý khi bị đại ca mắng, đi qua nói nhỏ tình huống vừa rồi.
"Nhị ca!" Thẩm Niệm cau mày, không tán đồng nhìn nhị ca.
Thẩm Khôn có chút hoảng hỏi: "Sao, sao?"
"Sao huynh đi nghe lén góc tường lại không gọi ta" Thẩm Niệm lên án.
Thật quá đáng!