Chương 54: Ngươi Mua Tấm Da Hồ Này Ở Chỗ Nào?
Nói xong còn tỏ ra không có hứng thú rời đi.
Thẩm Niệm bĩu môi. ... Trước khi rời đi không nhìn thật lâu thì có lẽ nàng sẽ miễn cưỡng tin một phần.
Tâm tư của vị ngũ thúc này thật nhiều!
Thẩm Khôn có chút không hiểu: "Đại ca, vừa rồi ngũ thúc đang châm chọc chúng ta đúng không?"
"..." châm chọc rõ ràng như vậy cơ mà, thật là đệ đệ ngốc của ta.
Thẩm Càn bất đắc dĩ.
Đầu óc của nhị đệ phải nhồi nhét thêm kiến thức mới được.
"Sao đại ca lại không nói lời nào?" Thẩm Khôn hỏi.
Thẩm Càn: "Dọn giường đi"
Hai huynh đệ nâng giường, Thẩm Niệm nâng cái bàn đi theo phía sau.
Trên tường gần giường cũng được dán giấy dầu.
Thẩm Khôn vui vẻ cầm đệm chăn bò lên trải giường chiếu cho mình.
Tuy Thẩm Càn là người ổn trọng, nhưng gặp phải chuyện tốt này cũng khó tránh khỏi vui sướng, cũng đi theo trải giường chiếu.
Trãi giường xong, hai người lại đi ra ngoài bưng tủ đi vào, trong phòng hiện tại đã hoàn toàn thay đổi hình dáng.
"Nhìn thuận mắt hơn nhiều" Thẩm Niệm vừa lòng gật đầu: "Mấy ngày nữa lại mua thêm ít bông và vải, bảo nương làm mấy bộ chăn dày sẽ càng tốt"
Tính toán tiền tiết kiệm trong nhà, nàng có ý định muốn kiếm tiền, có lẽ thật sự có thể bán bản vẽ giường hai tầng.
-
Ngàn dặm bên ngoài Trung Đô.
Một đám người bán dạo mang theo các loại hàng hóa trở lại, xong đợt hàng này, muốn đi ra ngoài thì phải chờ hết năm.
Mỗi năm vào lúc này các thế gia quý tộc đều sẽ sôi trào.
Trên đường lớn có rất nhiều công tử phong lưu và tiểu thư kiều quý, trình độ náo nhiệt có thể so với lễ hoa đăng.
"Công tử, đông châu của ta được mua giá cao từ nước láng giềng, ngài nhìn màu sắc, nhìn độ lớn nhỏ..."
"Đông châu của ngươi tính cái gì, gương đồng của ta mới là hiếm lạ, đưa cho nữ quyến trong nhà mới có mặt mũi"...
Trong tiếng náo nhiệt, có vài tên công tử tay cầm quạt đi tới.
Nhóm thương hộ nhìn thấy nhóm người này liền thay đổi sắc mặt.
Xui xẻo, sao lại là mấy tên ăn chơi trác táng này.
Một thiếu niên mặc áo dài gấm vóc màu xanh lơ uể oải: "Hàng hoá một năm không bằng một năm, đều là những thứ không thú vị, không thú vị, thật không thú vị!"
Thiếu niên áo trắng đi cùng không nói chuyện, đột nhiên dừng chân nhìn vào một tấm da hổ.
Người bán thức thời lấy ra cười nói: "Công tử thật có ánh mắt, tấm da hổ này là do ta mang từ Tuy Châu về, da hổ hoàn chỉnh, xử lý không có một chút hương vị nào"
Tiêu Tử Hiện cầm ở trong tay, mở ra nhìn thì đúng thật là cực kỳ hoàn chỉnh, cũng không có mùi hôi của da.
Móc ra một tấm ngân phiếu 500 lượng đưa qua.
"Ta muốn"
Tiêu Tử Hiện cầm lấy tấm da hổ, đoàn người tiếp tục đi đến phía trước.
Thiếu niên áo xanh khó hiểu: "Tử Hiện, ngươi mua da hổ làm gì?"
Tiêu Tử Hiên im lặng một lúc mới nói: "Tặng cho phụ vương của ta"
Những người khác nghe hắn nói vậy đều im lặng.
Tuy bọn họ là những tên ăn chơi trác táng, nhưng bọn họ biết sở dĩ mình có thể không kiêng nể gì mà tồn tại...
Là dựa vào vương gia chiến thần và các tướng sĩ!
"Vương gia nhất định sẽ tỉnh lại!" Có một thiếu niên nghiêm túc nói.
Vinh thân vương là thần hộ mệnh của Đại Việt, tuyệt đối sẽ không dễ dàng ngã xuống.
Tiêu Tử Hiện cong khóe miệng: "Ừ"
Nếu phụ vương thật sự tỉnh lại thì tốt rồi.
Sau khi đi dạo xong, Tiêu Tử Hiện mang theo gã sai vặt về phủ.
Lập tức đi tới chính viện.
"Đưa tấm da hổ cho ta" Tiêu Tử Hiện nói, từ trong tay gã sai vặt cầm lấy tấm da hổ rồi đi vào trong viện.
Khi qua cửa suýt nữa đụng vào người.
Người bước nhanh mà đến là thế tử Tiêu Chấp của Vinh thân vương.
Thiếu niên có dáng người cao lớn, đôi mắt đen như mực, diện mạo cực kỳ tuấn tú.
Chỉ là trên mặt thỉnh thoảng hiện lên nét hung dữ, nhìn qua liền biết không phải người tốt.
"Đại ca" Tiêu Tử Hiện thấy hắn liền đứng thẳng người.
Tiêu Chấp gật đầu.
Kỳ quái chính là hắn cũng không rời đi như ngày thường mà lại đứng ở tại chỗ, ánh mắt đen tối.
Hương vị này là...
Trong lòng Tiêu Tử Hiện căng thẳng, lúng ta lúng túng nói: "Đại, đại ca, ta có chỗ nào không đúng sao?"
"Ngươi lấy tấm da hổ này ở chỗ nào?" Tiêu Chấp hỏi.
Lưu Phong ở sau lưng hắn sợ ngây người.
Thế tử quan tâm đến chuyện dung tục này từ khi nào?