Chương 51: Không Tin
"Oa!" Thẩm Phúc Toàn khóc rống.
Thẩm Niệm cười như một người ác độc cảnh cáo nói: "Bà nội, miệng của ngươi tốt nhất nên sạch sẽ một chút, nếu không ta lo là ta sẽ không khống chế được tay mình nha"
"Cháu trai thân yêu của ngươi có thể khỏe mạnh trưởng thành hay không thì phải xem biểu hiện của ngươi nha"
"Chắc ngươi cũng biết sức lực của ta rất lớn, nếu ta không cẩn thận đánh Thẩm Phúc Toàn thành tàn tật thì lúc đó ngươi cũng đừng trách ta nha"
Cao Nguyệt Hồng vốn dĩ đang xem diễn, đột nhiên thấy nhi tử bị đánh liền thay đổi sắc mặt.
Oán hận đánh về phía Thẩm Niệm.
"Nhãi ranh, ngôi sao chổi, dám đánh nhi tử của ta, bà đây liều mạng với ngươi!!"
Thẩm Niệm nhàn nhạt nói: "Ngươi dám chạm vào ta một chút xem, sau này một khi ta thấy Thẩm Phúc Toàn thì sẽ đánh hắn một trận"
Cao Nguyệt Hồng cứng người giống như bị điểm huyệt,"..." Vậy sao được!!
"Không có thiên lý mà, cháu gái uy hiếp thím, sao ông trời lại không cho sét đánh chết thứ không hiếu thuận kia đi..."
Thẩm Niệm nhíu mày: "Ồn muốn chết"
Ánh mắt không vui liếc sang Thẩm Phúc Toàn, sau đó nhìn về phía Cao Nguyệt Hồng nói: "Tính tình của ta không tốt, không chịu nổi ầm ĩ, một khi bị làm ồn là sẽ muốn đánh người, tứ thẩm cũng không muốn nhìn nhi tử bị đánh đúng không"
Cao Nguyệt Hồng ấm ức muốn chết: "Sao ngươi không đánh người khác?"
Thẩm Niệm nhìn bà ta với vẻ ngươi có bệnh hay không: "Người làm ồn chính là ngươi, tại sao ta lại đánh người khác. Ngươi là người lớn không thể đánh, đương nhiên là đánh nhi tử của ngươi rồi"
Thẩm Tinh bội phục, nhỏ giọng nói với Thẩm Nhu: "Tỷ, Niệm Niệm tỷ thật là giỏi!"
Bà nội và tứ thẩm cũng không dám lên tiếng.
Tính tình của Thẩm Nhu nhu nhược, nhưng cũng kính nể người tài giỏi và độc lập, nghe vậy liền gật đầu.
Lưu thị thấy mọi người không nói chuyện, sau khi trở lại sân tam phòng liền nói với hai nữ nhi: "Tính tình của Niệm tỷ nhi quá hung dữ, làm việc có chút xúc động. Sao có thể đối xử với trưởng bối như vậy được chứ, các con không thể học theo nàng, cô nương có tính tình như vậy thì sau này sẽ khó tìm nhà chồng"
Thẩm Nhu mím môi nói: "Con đã biết"
Thẩm Tinh là ớt cay nhỏ, rất có chủ kiến: "Con không cảm thấy Niệm Niệm tỷ làm không đúng. Bà nội và tứ thẩm thường ngày luôn bắt nạt người, có thứ gì tốt đều để lại cho tứ thúc và ngũ thúc, đề phòng chúng ta như kẻ trộm, đều là người Thẩm gia, dựa vào cái gì mà bọn họ lại ức hiếp người như vậy?"
Cho nên Niệm Niệm tỷ không hề sai!
Lưu thị nhíu mày: "Nha đầu này, đều là người một nhà, sao lại so đo như vậy làm cái gì..."
Bà ta lại bắt đầu tẩy não, Thẩm Tam sợ hai nữ nhi bị vị nương tử không hiểu lý lẽ kia dạy hư, ông nói với Thẩm Nhu và Thẩm Tinh: "Nhu tỷ nhi, Tinh tỷ nhi, các con đi cho gà ăn đi"
Chờ hai nữ nhi rời đi, Thẩm Tam đi ra sân tiếp tục đan sọt.
Sức khỏe của ông không tốt, không làm được việc nặng nên chỉ có thể làm chút việc thủ công trợ cấp gia dụng.
-
Thẩm lão gia tử và lão ngũ Thẩm gia mỗi tháng trở về một lần.
Giờ Mùi, hai người về đến nhà.
Lão Cao thị vừa nhìn thấy Thẩm lão gia tử liền lập tức rơi nước mắt, ấm ức khóc to: "Lão nhân, cuối cùng ông cũng đã trở lại, nếu ông không trở lại thì bà lão như ta sẽ bị bắt nạt đến chết..."
Thẩm lão gia tử luôn biết rằng thê tử không phải người tốt, cũng không tin lời bà ta.
Ông ấy đổ chén nước uống xong mới nhàn nhạt nói: "Sao thế?"
Lão Cao thị vẫn luôn độc đoán, ông ấy chưa bao giờ thấy bà ta khóc chật vật như vậy.
"Là Thẩm Niệm, là ngôi sao chổi kia!" Lão Cao thị nghiến răng nghiến lợi nói.
"Nha đầu chết tiệt kia muốn phản trời, nàng bất kính trưởng bối, không coi ai ra gì, làm trong nhà chướng khí mù mịt, căn bản chính là ngôi sao chổi vong ân phụ nghĩa ..."
Thẩm lão gia tử: "..." Những đặc trưng này không phải là đang nói bà sao?
Thẩm lão gia tử cảm thấy miệng thê tử quá độc, đen mặt răn dạy: "Được rồi, thu lại thành kiến của bà đi, Niệm tỷ nhi là một đứa bé tốt"