Thẩm gia cảm ơn người trong thôn lần nữa rồi trở về nhà.

Lão Cao thị vẫn luôn ở trong nhà chờ tin tức, nhìn thấy Mãn ca nhi lành lặn trở về mà trên mặt lộ ra một tia thất vọng. ... Bị mất tích như vậy mà còn có thể tìm về được, đúng là mạng lớn mà!

Thẩm Niệm nhận ra tâm tư độc ác của lão thái thái, nàng xoa đầu Mãn ca nhi nhìn bà ta mỉm cười như không cười.

"Đã muộn thế này rồi, sao bà nội vẫn còn chưa đi ngủ, là đang đợi chúng ta sao, không ngờ bà nội quan tâm đến Mãn ca nhi như vậy, bà cứ yên tâm, thằng bé không sao rồi, lại còn trở về mà không trầy xước gì"

"Bình thường thấy bà nội hung dữ quá, nhưng không ngờ vào lúc quan trọng thế này bà lại có lòng đến như vậy, đúng là khiến người ta cảm động mà"

Nếu không nhìn biểu cảm mà chỉ nghe giọng nàng nói thì sẽ cảm thấy nàng rất chân thành, nhưng lão Cao thị không biết nên phản bác thế nào vì nếu phản bác thì tỏ vẻ bà ta không hề có lòng như vậy.

Bà ta nở nụ cười gượng gạo, nghĩ một đằng nói một nẻo: "... Trở về là tốt rồi"

Không muốn thấy sự vui mừng của nhà nhị phòng, nên bà ta chỉ liếc mắt nhìn Mãn ca nhi một cái rồi cũng trở về phòng.

Bóng dáng lão Cao thị vừa biến mất, Thẩm Khôn nhỏ giọng nói: "Khuôn mặt trở nên khó coi như vậy, đâu giống dáng vẻ của người quan tâm chứ"

Thẩm Càn cũng có chút một lời khó nói hết, hắn nhìn Thẩm Khôn, rất muốn biết người này đang nghĩ gì trong đầu.

Lão thái thái rõ ràng ngóng trông bọn họ gặp chuyện không may, Thẩm lão nhị không thấy rõ sao.

-

Ngày hôm sau.

Vừa tờ mờ sáng thì Thẩm Niệm đã cưỡi ngựa đi đến trong huyện mua mười cân thịt và một ít bánh ngọt, chia thành từng phần đặt ở trong rổ nhỏ.

Thẩm Nhị và Lý Tú Nương dẫn theo Mãn ca nhi đến các nhà khác nói lời cảm ơn.

Cùng lúc đó, Thẩm Niệm cũng mang theo đồ của mình lặng lẽ đi đến trong núi.

Nàng vẫn còn nhớ mình đã cứu một người đáng thương.

Đêm qua có mưa nên đường núi ẩm ướt dinh dính, cũng không dễ đi, nhưng chuyện này cũng không phải là vấn đề gì đối với Thẩm Niệm.

Đã quen thuộc với đường đi nên nàng dễ dàng đi vào sơn động, Thẩm Niệm gọi: "Tiểu đáng thương, ta đến rồi đây"

Thiếu niên trong sơn động vừa mới tỉnh lại, nhíu mày nhìn.

Nhìn về phía cửa động, một thiếu nữ với nụ cười xinh đẹp vừa vén đám dây leo xuất hiện.

Là người này đã cứu hắn à?

Thẩm Niệm đối diện với ánh mắt u ám đầy đe dọa, cảm nhận được khí tức nguy hiểm trên người của thiếu niên này, đầu ngón tay nàng khẽ động.

Ngày hôm qua đã bị thương nặng như vậy, thế mà chỉ trong một đêm đã tốt lên được hơn phân nửa, đúng là kỳ lạ.

"Ngươi tỉnh rồi sao" Nàng không chú ý đến chỗ kỳ lạ này mà mỉm cười đi qua, đặt điểm tâm mà nàng mang đến xuống, ngồi trên phần cỏ khô hỏi: "Ngươi đói bụng rồi nhỉ, ta có mang theo điểm tâm cho ngươi, mau ăn đi"

Thiếu niên: "..."

Thẩm Niệm thấy hắn không nhúc nhích, nàng khó hiểu hỏi: "Sao không ăn?"

Chỉ thấy người này lẳng lặng nhìn mình mà không nói câu nào, nàng cho rằng tiểu đáng thương kỳ lạ này là người câm điếc, nàng thở dài một hơi làm động tác ăn.

"Ăn. ."

Thiếu niên nhìn dáng vẻ và động tác như đang dạy cho một kẻ ngốc của nàng, khuôn mặt tái nhợt hung ác có chút cứng đờ, hắn vươn tay lấy điểm tâm.

"Khoan đã" Thẩm Niệm nhìn tay của thiếu niên bị đen không còn nhìn ra được làn da ban đầu, nàng vội gọi hắn: "Tay ngươi bẩn quá, ta đi lấy nước cho ngươi rửa tay trước"

Dứt lời nàng chuẩn bị đi múc nước.

"... Để ta ra ngoài rửa" Thiếu niên đột nhiên mở miệng, giọng nói khàn khàn giống như đã rất lâu không mở miệng.

Thẩm Niệm quay đầu nhướng mày nói: "Ngươi không phải là người bị câm à, vậy sao ngươi không nói lời nào chứ"

"Ngươi tên gì, ta là ân nhân cứu mạng của ngươi thì cũng nên biết tên họ ngươi là gì chứ"

Khi nói chuyện, tư thế của ân nhân cứu mạng khá ngay ngắn.

Tiểu đáng thương vừa nhìn đã nghĩ nàng không đơn giản, cũng không nghĩ nàng sẽ cứu mình một cách không công.

"..." Thiếu niên trầm mặc một lúc mới nói: "A Uế"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play