Thẩm Niệm không biết được mấy chữ cũng không biết hắn nói Uế là Uế nào nên thuận miệng nói: "Tên này rất đặc biệt, ta là ân nhân cứu mạng của ngươi, tên là Thẩm Niệm"

Tên này mà đặc biệt à? A Uế châm biếm trong lòng.

Mặt hắn không chút biểu cảm gì mà gật đầu.

Hai người đi ra khỏi sơn động, A Uế đi theo phía sau Thẩm Niệm đi đến bên cạnh một hồ nước.

"Ngươi biết nướng cá không?" Thẩm Niệm hỏi.

A Uế rửa tay sạch sẽ, khuôn mặt tạm thời không rửa tựa như có chút do dự.

Nghe được câu hỏi của nàng, hắn nói: "Biết"

Ánh mắt Thẩm Niệm bừng sáng, nàng tìm một cái cây thật nhọn, khi cá ngoi lên nàng lập tức đâm vào và bắt được một con cá.

A Uế nhìn một màn này, ánh mắt chợt lóe.

Thẩm Niệm xiên cá xong đã quay đầu lại, nhìn khuôn mặt hắn vẫn bẩn, nói: "Sao ngươi không rửa mặt, mau rửa sạch đi, rửa xong thì nướng cá cho ta"

Nàng còn chưa ăn sáng nữa đây.

A Uế nghe lời này thì ánh mắt trầm xuống, trong đôi mắt rũ xuống dâng lên một tia tối tăm, khí tức quanh thân trở nên lạnh lẽo kinh khủng.

Thẩm Niệm tựa như không nhận ra, nàng thúc giục: "Thất thần làm gì, mau đi"

"... Ta không thể" Ánh mắt A Uế bình tĩnh không hề có chút gợn sóng nào nhìn chằm chằm Thẩm Niệm, trong lòng hơi chùng xuống.

Nhận ra dường như bản thân đang có vẻ lo lắng, thiếu niên có chút giật mình.

Những người mà hắn biết đều nói hắn là quái vật không có cảm xúc, nhưng vì sao hắn lại căng thẳng, A Uế rất khó hiểu.

Thẩm Niệm không hiểu cái gì không thể. Vì sao đột nhiên nói lời này.

A Uế chỉ cúi mắt không dám nhìn nàng, hắn nói: "Mặt ta, nhìn vào sẽ xui xẻo"

"Phụt!" Thẩm Niệm nhịn không được mà bật cười thành tiếng, nàng đi đến vỗ bả vai thiếu niên nói: "Đây chỉ là một lời vu vạ vô cớ, ngươi cũng tin à?"

"Chắc mới gặp nên ngươi cũng chưa từng nghe qua danh tiếng của ta..."

Tiểu tử ngốc này thật dễ bị lừa, lúc này nàng còn nghi ngờ không biết tên này có biết báo ân cho nàng không.

A Uế không ngờ nàng sẽ có phản ứng thế này, hắn ngơ ngác hỏi: "Là gì?"

Thẩm Niệm nhún vai không chút quan tâm nói: "Ngôi sao chổi, ta là sao chổi mà xa gần ai cũng biết, cũng ngại tiếp xúc, ngươi có sợ không"

Thiếu niên nghe vậy không biết vì sao nghe xong còn tức giận hơn khi mình bị người ta ghét bỏ, sắc mặt hắn trầm xuống, quanh thân toả ra khí lạnh đáng sợ khiến người ta sợ hãi.

Thẩm Niệm không để ý đến sát ý của A Uế, nàng đột nhiên hỏi: "Ngươi có dao găm không?"

A Uế hoàn hồn lấy dao găm từ trong lòng ngực ra đưa cho nàng.

Thẩm Niệm cầm lấy nhìn ngắm nó, vẻ ngoài nhìn tinh xảo, khi rút ra thân dao mang theo ánh sáng lạnh lẽo, là vũ khí tốt nhất.

"Dao găm này không tệ"

Vừa khen một câu, nàng đã dùng dao găm để mổ bụng cá, chỉ hai ba nhát đã làm xong con cá.

A Uế nhìn dáng vẻ không chút đề phòng của nàng, trong lòng hắn chùng xuống, hắn đi đến bên hồ nước rửa sạch mặt.

Đối với hắn mà nói rửa sạch mặt giống như cởi bỏ lớp ngụy trang, khiến cho cơ thể thiếu niên phút chốc căng thẳng.

Thẩm Niệm nhìn qua.

Chỉ thấy thiếu niên có diện mạo rất tuấn tú, thanh tú nhưng không hề nữ tính, phía khuôn mặt bên phải có hình vẽ dây leo màu đen bịt kín, nhìn vô cùng thần bí.

Sắc mặt hắn tái nhợt, ánh mắt lạnh lùng như vực thẳm, khi hắn nhướng mày nhìn người, chỉ cảm nhận được sự chán đời, hung ác và nham hiểm.

"Không khó nhìn nha, dáng vẻ của ngươi đáng sợ chỗ nào chứ" Thẩm Niệm nói, nàng còn tưởng rằng là đốm đen chứ, như thế này thì có là gì.

A Uế đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt trong veo lộ ra chút ánh sáng, như không tin mà hỏi: "Không khó nhìn... ?"

Không cảm thấy hắn là quái vật sao.

Thẩm Niệm không vui nói: "Ngươi không tin ta à?"

A Uế im lặng một lát, cúi đầu nói: "Những người đó đều gọi ta là quái vật"

"Đánh rắm!" Thẩm Niệm cảm thấy chỉ có thể dùng lời này mới có thể biểu đạt tâm tình của nàng: "Những người đó là chưa hiểu sự đời, ngươi đừng có nghe bọn họ nói bừa"

Thiếu niên này rõ ràng là một bảo bối, hoa văn trên mặt chắc cũng mang theo một câu chuyện cũ nào đó...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play