Chương 100: Đệ Đệ Của Con Đáng Giá Mà
Tốt xấu gì cũng bận rộn một lúc, để những người ấy biết nhà bọn họ là người nhớ rõ ân tình, nếu không sau này trong nhà có xảy ra chuyện gì thì ai sẽ giúp đỡ chứ.
Thẩm Niệm thuận miệng nói: "Sáng mai con đến trong huyện mua chút bánh ngọt và thịt, đưa cho mỗi nhà một phần"
"Quà này có phải quá nhiều rồi không?" Thịt và bánh ngọt đều không phải những món rẻ tiền, trong lòng Lý Tú Nương tính toán mà cảm thấy có chút đau lòng.
"Không nhiều đâu" Thẩm Niệm xoa vài cọng tóc con trên đầu Mãn ca nhi, nói: "Đệ đệ của con đáng giá mà"
Hai mắt Mãn ca nhi bừng sáng, trên gương mặt ông cụ non lộ ra tia vui sướng.
A tỷ thật tốt!!
Xe ngựa chạy lộc cộc về phía trước, thời gian chưa đến hai nén hương thì mọi người đã trở lại thôn Trúc Khê.
Có người đặc biệt chờ ở cổng thôn, vừa nhìn thấy xe ngựa chạy đến trong thôn đã lớn gan gọi: "Dừng lại! Tìm ai?"
Người bên trong xe vừa nghe câu hỏi đã nhô đầu ra.
"Là chúng ta, chúng ta đã trở lại"
Người chờ tin tức không ngờ bọn họ thế mà lại ngồi xe ngựa trở về, nên đều vô cùng ghen tị.
Nhưng nghĩ đến chuyện quan trọng, vội hỏi: "Đã tìm được Mãn ca nhi rồi sao?"
"Tìm được rồi"
Người này vừa nghe đã chạy vào trong thôn, vừa chạy vừa kêu: "Tìm được rồi, Mãn ca nhi của nhà Thẩm Nhị đã tìm được rồi"
Thanh âm vô cùng lớn.
Trong thôn phút chốc ồn ào hẳn lên.
Có người đang ăn cơm sau khi nghe tin tức đã vội bưng chén cơm chạy ra.
Nhìn thấy Mãn ca nhi đã thật sự trở về, bọn họ nói luyên thuyên không dừng.
"Bị bắt thế mà vẫn có thể tìm trở về được, may mắn quá rồi"
"May là tìm trở về được, nếu không người Thẩm gia chắc sẽ điên mất"
"Đứa nhỏ nhà ai bị bắt cóc mà không phát điên chứ"
"Đại nạn không chết ắt có phúc cuối đời, đứa nhỏ Mãn ca nhi này may mắn thật"
Đúng lúc này, người trong thôn đến trong huyện để tìm người giúp cũng đi xuống xe ngựa, trong tay đều cầm một cái túi giấy.
Thôn trưởng đi đến, nhìn những người giúp đỡ mà nở nụ cười hài lòng: "Mọi người giỏi lắm"
Sau khi khen một câu, ông nói tiếp: "Mọi người đều lớn lên ở cùng thôn, bình thường có những mâu thuẫn nhỏ cũng không thể ảnh hưởng đến chuyện lớn, đối mặt với chuyện lớn hay liên quan đến mạng người thì phải giống như hôm nay, giúp đỡ lẫn nhau, quan tâm lẫn nhau, mọi người có nghe không?"
Ở trong thôn, địa vị của thôn trưởng cao hơn trời, vì thôn trưởng sẽ phải đối mặt với nhiều chuyện, nên lời nói của thôn trưởng rất có trọng lượng.
"Đã nghe thấy, Thẩm thúc cứ yên tâm đi"
"Đúng vậy, nếu có thể giúp thì chắc chắn chúng ta sẽ giúp"
"Chỉ cần không giết người phóng hỏa hoặc làm chuyện mất mạng gì, chúng ta chắc chắn sẽ không từ chối"...
Thẩm Niệm và người nhà đứng ở phía sau nghe những câu nói này mà cảm thấy ấm lòng, nàng nhớ đến những đồng bạn của mình ngày trước.
Tuy không hoàn toàn giống nhau nhưng lại có điểm chung một cách kỳ lạ.
"Đại Trụ Tử, trong tay các ngươi cầm cái gì vậy, sao mỗi người đều cầm một cái túi giấy" Có người đột nhiên hỏi.
Sắc mặt những người từ trong huyện về lập tức trở nên kiêu ngạo.
"Đây chính là của Thẩm Nhị, vì thấy mọi người chưa ăn cơm nên đã mua cho mỗi người chúng ta một cái bánh nhân thịt"
Bánh nhân thịt này một cái hai văn, vừa lớn lại có thể no bụng, ngày thường bọn họ vẫn không nỡ ăn.
Tụi nhỏ trong thôn vừa nghe nói trong túi giấy kia chính là bánh nhân thịt, vội chạy đến chỗ cha của mình, phấn khích trèo lên người của bọn họ.
"Cha, bánh nhân thịt có vị gì vậy, con muốn ăn thử một miếng"
"Cha ơi, con cũng muốn ăn bánh thịt"
Có mấy đứa nhỏ vì cha chúng ngại nương quát tháo ầm ĩ không cho ra ngoài tìm người nên hiển nhiên không có bánh, tụi nhỏ không hiểu chuyện đã tức giận khóc lớn.
"Cha, vì sao người không đi giúp đỡ chứ, con cũng muốn ăn bánh nhân thịt..."
"Hu hu hu, con cũng không có bánh để ăn"
Nghe tiếng đứa nhỏ khóc, mấy phụ nhân đã lôi kéo tướng công của mình không cho đi cũng tái mặt, sự hối hận dâng trào trong lòng bọn họ.
Sớm biết sẽ có bánh nhân thịt ăn thì bọn họ đã không ngăn cản tướng công của mình đi rồi.
Thôn trưởng bị ồn ào đến đau đầu, ông cười như không cười nhìn mấy nhà làm chuyện gì cũng phải tính toán kia, nhìn đến mức sắc mặt bọn họ tái xanh.
"Được rồi, ai về nhà nấy hết đi"