Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Dung Hiểu Hiểu thúc giục, nguy hiểm thật, hôm qua còn thừa lại một chút, nếu không thì hôm nay hai người sẽ luống cuống tay chân.
“...Việc này nhẹ nhõm ở chỗ nào chứ!”
Tiêu Cảng duỗi chân muốn bãi công.
Sau khi quét phân lợn thì là đi cắt cỏ cho lợn, bận rộn ngay cả một chút thời gian nhàn rỗi cũng không có.
Dung Hiểu Hiểu hỏi anh ta: “Anh muốn dễ dàng hơn một chút không?”
Tiêu Cảng nghiêm túc gật đầu.
“Đơn giản, anh đi tìm mấy đứa Sửu Ngưu, cho ít tiền để mỗi ngày bọn họ đi cắt cỏ cho anh, cũng sẽ không cần tự mình làm việc.”
Tiêu Cảng nghe xong thì hai mắt sáng lên: “Còn có thể như vậy sao?”
Nhưng mà, lông mày lại nhăn lên: “Tại sao tôi lại cảm giác được là cô đang tính kế tôi vậy?”
Dung Hiểu Hiểu ngay thẳng: “Đúng là tôi đang tính kế tiền ở trong túi anh, muốn dùng tất cả.”
Đây chính là nguyên nhân chủ yếu cô tìm Tiêu Cảng.
Ngoại trừ gánh chịu số tiền bồi thường thì còn cần một số tiền để tiêu chuyện khác.
Số tiền này không nhiều, hẳn là một ngày không đến mấy xu.
Nhưng nếu tích lũy tháng ngày thì cô không trả nổi số tiền này.
Hơn nữa, cũng coi như có thể cứu tế ba đứa nhỏ Sửu Ngưu, nhặt củi không phải chuyện kiếm sống lâu dài, nếu may mắn thì có thể kiếm được tiền, nhưng nếu không may thì sẽ không kiếm được chút nào.
Nhưng mà chuyện cắt cỏ cho lợn lại là chuyện lâu dài, không cần cô đốc thúc, một khi Tiêu Cảng nếm được cảm giác có người giúp đỡ làm việc thì chắc chắn anh ta sẽ chìm đắm ở trong đó.
Cho nên chỉ cần Tiêu Cảng một mực chăn lợn thì những đứa nhỏ kia sẽ không thiếu việc làm.
Hơn nữa Tiêu Cảng sẽ không đau lòng vì tiền.
Dung Hiểu Hiểu cảm thấy anh ta sẽ không.
Ở trong tiểu thuyết, người này đúng thật là người giàu có, nữ chính làm ăn thành công được ở lần đầu tiên cũng là nhờ anh ta.
…
Hai thanh niên tri thức mới đến đi chăn lợn, chuyện này lập tức truyền ra đại đội.
Mọi người nghe được tin thì đều bất mãn.
Biết là sau khi mẹ La Căn bị thương thì đúng là có không ít người bắt đầu nghĩ đến việc nuôi lợn.
Việc nuôi lợn nhẹ nhõm, điểm công cũng không thấp. Đối với đại đội mà nói thì đây đúng là một công việc tốt.
Buổi tối hôm qua đều còn thương nghị, làm sao thì họ mới có thể nhận được công việc này.
Nhưng mà ai biết được, công việc mà bọn họ ngồi nghĩ cả đêm đã bị hai thanh niên tri thức mới đến cướp đi.
“Dựa vào cái gì chứ? Chẳng lẽ người ở trong thành đến sẽ nuôi lợn tốt hơn chúng ta sao?”
“Đúng vậy, nhìn qua thì cũng biết bọn họ không phải người biết làm việc, bọn họ có thể nuôi lợn tốt sao? Nhưng nếu như họ làm lợn chết thì qua năm chúng ta sẽ ăn cái gì?”
“Không công bằng, dựa vào cái gì mà bọn họ có thể đi chăn lợn?”
Mấy người đang nói chuyện đều đỏ mắt ghen tị, tất cả đều muốn thành người nuôi lợn.
“Cũng không thể nói như vậy.”
Có người không đồng ý với bọn họ: “Cho dù mọi người không tin những thanh niên tri thức mới đến thì chẳng lẽ mọi người còn không tin đại đội trưởng sao? Chắc chắn là có nguyên do, bằng không thì đại đội trưởng làm sao sẽ để thanh niên tri thức mới đến chà đạp lợn của chúng ta?”
“Đúng vậy, đại đội trưởng đồng ý, vậy thì có lẽ thanh niên tri thức mới biết nuôi lợn thật.”
Có người hiếu kỳ, gọi người ở bên cạnh một tiếng: “Thanh niên tri thức Vệ, cậu biết chăn lợn không?”
Vệ Đông bị điểm danh không thể không trả lời: “Không biết.”
“Vậy thì cậu không được rồi, tại sao người khác biết mà cậu lại không biết?”
Có người nghi ngờ: “Không phải nói các cậu đều đi học sao? Chẳng lẽ cậu không nghiêm túc đọc sách?”
Vệ Đông nghe xong thì mặt đen lại, biện giải cho mình: “Ai lại đi học về cách nuôi lợn chứ?”
“Chăn lợn thì thế nào, chẳng lẽ cậu không ăn thịt lợn?”
Thím Trần nói chuyện thay cho thanh niên tri thức Dung: “Tại sao người ta có thể học được từ trong sách về cách trồng trọt, học vấn và tu dưỡng lợn, mà cậu lại không học? Còn không phải do cậu đọc quá ít sách, không giống thanh niên tri thức Dung người ta đọc nhiều sách sao.”
Vệ Đông nghe vậy thì đen mặt.